Page 250 - Me Toi
P. 250
chúng mình. Xứ Mỹ là thiên đường cho người biết lợi dụng cơ may của họ em biết
không ?
- Em nghĩ khác anh. Nếu cúi đầu ở đây cho họ sai khiến thì sẽ chết và không ngóc
đầu lên được. Chắc em phải bỏ anh để đi nơi khác làm ăn, may ra sẽ có nhiều cơ
hội hơn.
- Tùy em thôi…! Chúng ta đều lớn rồi…! Tương lai của em là trong bàn tay em.
Nhưng nếu anh em mình đùm bọc đươc nhau thì hay hơn.
- Tôi biết chứ..! Nhưng ở đây tôi chịu không nổi. Hoặc mình phải tự đi tìm việc làm
thì hay hơn. Tôi biết họ cố ý để mình làm mọi cho họ..!
Bỗng có tiếng gõ cửa, và có tiếng của Thiéu Tá Thái.
- Anh em ông Nguyên đi làm về chưa ? Tôi Thiếu Tá Thái Đây.
Kiên hầm hầm bước ra mở cửa, trong khi tôi nói với theo.
- Đừng có thái độ bất mãn trước mặt ông ta nghe Kiên.
Thiếu Tá Thái vừa bước vào phòng khách, ông đã oang oang kẻ cả.
- Sao anh em đi làm thấy thế nào? Khổ lắm phải không ?
- Ông nói đúng. Khổ quá chừng…! Tôi phơi nắng kiếm bạc cắc, anh Nguyên móc
cầu tiêu, lau xe tìm bạc cắc. Còn bác ra sao ? Kiên nhìn Thiếu Tá Thái nói.
- Tôi được ban đại diện nhà thờ tìm cho chỗ bán cây xăng. Trời nắng hơn trăm độ,
nhưng ngồi trong phòng lạnh lấy tiền, nên chẳng hề hấn gì.
- Tại vì ông là Thiếu Tá, còn chúng tôi là binh nhì nên sự đối sử của họ đối với anh
em tôi khác với ông.
- Cũng có thể lắm. Nhưng các anh phải thật thà, Có sao nói vậy. Người Mỹ người
ta thật thà lắm. Họ giúp mình không từ nan gì cả, nhưng nhớ phải nghe lời họ thì
họ thương lắm.
Tôi nhìn từ chân tới đầu Thiếu Tá Thái.
- Thiếu Tá nói đúng đó. Hãy như con ngựa mặc họ dắt đâu đi đó sẽ sướng thân,
hay cứ cúi đầu vâng dạ như mấy ông Tướng khốn của Miền Nam VN sẽ được phì
da, còn dân khổ không cần biết. Bây giờ tan hàng tướng lãnh sẽ ra sao hay cũng
như tôi và Thiếu Tá. Khổ anh em tôi chịu, chúng tôi không thể thay đổi lý tưởng
của mình được. Nhưng chắc chắn chúng tôi sẽ vươn lên ở xứ này…! Bởi vì xứ
này là nơi may nắm cho bất cứ ai biết dùng trí tuệ và công sức của mình để vươn
lên trong luật pháp bệnh vực, mà không ai có quyền ngăn cản.
- Chúng tôi cũng không nói láo với ai, và cũng không nhẩy đạo như cóc nhảy đĩa.
Kiên bất chợt nói xen vào.
Thiếu tá Thái uống chưa hết chén trà đã đứng dậy bắt tay hai chúng tôi .
- Thôi tôi về nghe, sang thăm hai chú xem làm ăn ra sao. Nếu có gì cần họ giúp đỡ
gì thì nói cho tôi nghe, tôi sẽ thưa lại với ban đại diện nhà thờ dùm.
Tôi đóng cửa sau khi Thiếu tá Thái đã bước ra khỏi phòng khách, và khi quay vào tôi
nghe được tiếng Kiên nói một mình.
- Mẹ kiếp ! Đúng là thứ nịnh bợ quen, Đạo mà hắn còn bỏ để hưởng nhàn thì cái gì
mà hắn không bỏ cho phì thân. Lãnh đạo Miền Nam hèn kiểu này nên bị CS
cưỡng chiếm miền Nam cũng chẳng ngạc nhiên.
****************************************