Page 247 - Me Toi
P. 247

-  Tôi ở trước mặt apartment của anh, nhưng trên lầu. Gia đình tôi có bốn cháu ,
                   -  Chúng ta cùng một bảo trợ nên tôi biết hai cậu sẽ tới hôm nay, tiếc rằng tôi bận
                       nên không đi đón hai cậu được.
                   -  Tôi nhìn thẳng mắt ông Thái và gật đầu.
                   -  Cám ơn bác có ý tốt đối với anh em tôi.
                   -  Đâu có gì, mình cùng là người Việt cả, tôi biết gì nói nấy để hai cậu rút kinh
                        nghiệm sống trên xứ Mỹ, hầu người bảo trợ thương mình mà giúp mình. Nhất
                        là họ nói sao mình nên nghe đừng nên chống đối vô ích, vì mình nhờ cậy
                        người ta mà.
                   -  Cám ơn bác đã chỉ giáo.
               Ông Thái nhìn Kiên.
                   -  Chắc cậu Kiên cũng ở trong quân đội?
               Kiên không nhìn Ông Thái, nhưng trả lời.
                   -  Phải, tôi ở trong quân đội nên mới chạy tới đây.
                   -  Cấp bậc gì?
                   -  Anh em chúng tôi đều là lính, không có cấp bậc gì ráo.  Tôi cướp lời Kiên.
                   -  Tôi Thiếu tá Công Binh. Ông Thái tự giới thiệu cấp bậc của ông rồi nhìn tôi.
                   -  Thôi tôi về nhá, hai cậu nghỉ cho khoẻ, mai tôi đi làm về sẽ qua chơi.
               Tôi kéo cánh cửa đóng lại sau khi thiếu tá Thái đã rời khỏi, và đang đi trên hành lang,
               trong khi Kiên nhìn tôi vẻ bất mãn.
                   -  Tại sao cái thằng cha Thái này có thái độ kẻ cả với mình mà anh để hắn lên mặt
                       vậy anh Nguyên?
                   -   Dĩ hoà vi quí mà em! Từ từ rồi mình sẽ biết ông ta là ai. Xứ lạ này tìm được một
                       người Việt là quí lắm rồi, em hiểu không ?
                   -  Nhưng tôi tức quá đi, hắn làm như điều tra lý lịch, lại còn dặn mình phải thật thà,
                       sau đó lại hỏi cấp bậc quân đội. Mẹ đếch, tôi có thể xưng đại tá, dù hắn có biết
                       tôi nói láo hắn cũng chẳng làm gì được…!
                   -  Cho anh xin em đi…! Từ bây giờ, bất cứ ai hỏi về cấp bậc quân đội, em nên trả
                       lời anh em tôi binh nhì, hoặc giáo viên trốn quân dịch..!
               Kiên đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy nước uống và nói vẻ không hài lòng.
                   -  Tại sao anh phải dấu.
                   -  Đã mang cái nhục bỏ nước, tan hàng vẻ vang gì nữa mà mong cấp bậc ở xứ này.
                       Qua đây thằng nào bước đầu cũng đi ăn xin hết danh lợi gì đâu em..!
                   -  Thôi chán anh quá đi. Anh muốn sao tùy ý. Nhưng tôi không thích cái ông Thái
                       này! Tự dưng nhẩy vào nhà người ta, còn ra vẻ trịch thượng dặn dò mình lung
                       tung. Tôi nghĩ hắn còn nói láo hơn ai hết, chưa chi đã khoe ông nọ ông kia.
                   -  Nếu mình không thích người ta thì khỏi giao tiếp, dễ mà…!

                   **********************************************

                   Người bảo trợ thứ hai mà tôi vừa biết mặt khi ra mở cửa bởi tiếng gõ cửa hơi mạnh
                   của ông. Ông tới rất sớm khi chúng tôi còn ngủ nướng và đồng hồ vừa reo 6:00 AM.
                   Sau cái bắt tay lỏng lẻo và dường như không được mật thiết cho lắm, người khách lạ
                   tự giới thiệu.
   242   243   244   245   246   247   248   249   250   251   252