Page 244 - Me Toi
P. 244
- Không có một xu trong túi làm sao về lại được Fort Chaffee, anh?
Tôi nghiêm nghị nhìn Kiên.
- Tôi đã hứa với mẹ và vợ của chú là coi chú như em ngay từ khi hai thằng bỏ Sài
Gòn bước chân xuống Tầu Trường Xuân, tạm trú tại trại cấm Sai Kung/Hồng
Kông rồi qua Mỹ. Có lúc nào tôi bỏ chú đâu! Kiên, chú đừng lo. Nếu không gặp
người bảo trợ thì mình đi ăn xin, độ nhật rồi tính sau sợ gì. Miễn là có tự do là
anh em mình có thể sống được. Tuy nhiên còn tùy vào sự chịu khó của chú mày
mà thôi…! Sẩy nhà là khổ cực chứ không sướng đâu nghe em!
Bỗng Kiên nhìn thấy tấm bảng viết tên tôi và Kiên đang dơ lên lắc lư qua lại từ tay một
cậu bé khoảng 15 tuổi, nhưng cao lớn bằng tôi đang đứng trong đám đông. Kiên kéo
tay tôi.
- Anh nhìn cái bảng kia..! Có tên anh và tôi. May quá không phải là bảo trợ Mỹ
đen.
- Hêy Kiên, chú phải giữ mồm, họ nghe được tiếng Việt thì không hay, nói bậy
không được đâu…! Đen hay trắng cũng vậy thôi. Cái tâm của chú mày đâu có
màu đen hay trắng! Chỉ là bảo trợ tốt hay không mà thôi! Khi anh ở Không Quân
Kiểm Báo làm chung với mấy thằng cố vấn, anh thấy cũng có kẻ tốt người xấu
như người Việt Nam mình. Mình tiến lại chỗ cái bảng đó xem sao.
Kiên và tôi dừng lại trước mặt cậu bé và cũng vì thói quen, cả hai cúi đầu chào, sau đó
tôi vừa định tự giới thiệu mình với cậu bé thì mẹ của cậu đã ở phía sau cậu ta
tiến ra trước tươi cười vui vẻ chìa tay bắt tay tôi và Kiên sau câu chào đón.
- Wellcomes …! Wellcome…! Hi Nguyên, Hi Kiên. Tôi là bà John, David con của tôi.
- Hi Mrs John, Hi David.
Sau cái bắt tay tôi tự giới thiệu tên mình để bà John và David xác định ai là Nguyên và
ai là Kiên, chúng tôi vui vẻ theo bà John ra bãi đậu xe, trên xe về apartement mà đại
diện nhà thờ đã thuê cho hai đứa tôi, bà John nói chuyện về thời tiết của tiểu bang
Arizona, giải thích cho chúng tôi bước đầu hội nhập vào nước Mỹ, sau hết bà hỏi hai
đứa tôi về cuộc sống tại hai trại tỵ nạn mà hai đứa tôi đã sống.
Kiên biết tiếng anh văn, nhưng ngồi yên lắng nghe tôi và bà John đàm thoại và đưa mắt
nhìn ra ngoài cửa xe quan sát đường xe chạy. Tuy nhiên dường như Kiên chẳng nhìn gì
cả, sự thực Kiên đang nghĩ tới vợ con gia đình đang còn kẹt lại ở Việt Nam, cũng như tôi
miệng nói chuyện với bà John nhưng lòng như xé ra từng mảnh với nỗi hận, buồn và
niềm nhớ khôn nguôi về những người thân nơi quê nhà.
Trong khi tôi dùng tiếng anh chậm chạp trả lời những câu hỏi của bà John, hoặc Yes
hay No, vì tôi tự hiểu vốn liếng anh văn của tôi chỉ có thể diễn đạt ý tưởng của mình
trong hạn hẹp không lưu loát như người bản xứ, nhưng tôi biết bà John hiểu tôi muốn
nói gì.
Vừa bước vào căn phòng apartement có phòng khách, bếp, một phòng tắm và hai
phòng ngủ khang trang. Kiên sáng mắt nói với tôi:
- Căn phòng này ở Việt Nam có thể ở được hai gia đình.
Tôi đưa mắt nhìn Kiên thì David chỉ bóng đèn điện hỏi tôi :
- Ông Nguyên. Ở Việt Nam có đèn điện không ?
Tôi gật đầu.
- Có, David.