Page 239 - Me Toi
P. 239
đã hy sinh vì lý tưởng tự do, để tất cả đều bị đám chính trị Mỹ bán đứng và lãnh đạo
của mình lợi dụng xác chết của binh sĩ cho cá nhân họ. Họ không có hậu thuẫn của
dân thì thua là cái chắc! Hơn nữa Mỹ mà phản bội mình thì chỉ có bỏ súng chạy, mà
chạy vào đâu? vào nhà tù hả? Mỹ nó không cho vũ khí đạn dược lấy đâu mà đánh
đấm! Nhưng nếu thua thì chơi tháu cáy…! Đánh đổi sợ gì…! Đời là vô thường, anh
không chấp nhận bị bắt và tù đày, nên đành thí thôi. Chú mày về nhà lo sửa soạn đi
rồi qua đây đi với anh.
Tôi chào anh và về nhà chị Tuất.
Trong khi chị đang giục mấy cháu ăn cơm, chị thấy tôi, nên chạy xuống bếp lấy thêm
chén đũa. Chị nhìn tôi và nói vội vàng:
- Em ăn đỡ cho no bụng đi rồi chạy nghe em. Lỡ có gì thì bà ở trên Ban-Mê-Thuột khổ
lắm đó. Lạy Chúa! Mình dân Bắc chạy năm 54 tụi nó không tha đâu em ạ…! Chết
đâu thì chết chớ chết trong tay Cộng Sản, nhớ nghe em..!
Tôi nhìn chị tỏ vẻ cám ơn:
- Em sẽ đi với anh Cơ. Anh có chiếc xe Jeep nên sẽ chạy lên Tân Sơn Nhất mau hơn.
- Ừ phải đấy. Chị định đưa chiếc xe Honda của anh Hưng cho em, nhưng anh Cơ cho
đi nhờ thì càng hay.
- Xe của anh Hưng, để anh về sẽ dùng tới.
Chị Tuất thở dài với hàng lệ lăn trên má.
- Anh Hưng đâu biết bao giờ về! Có khi bị bắt rồi. Khi chúng vào được Sài Gòn, chiếc
xe Honda này cũng mất về tay chúng thôi em à. Cái gì mà chúng không vơ vét, chị
đã thấy ngoài Bắc rồi…! Chị chẳng tiếc nữa đâu…!
Tôi lùa vội hai chén cơm rồi chạy qua nhà anh Cơ trong khi chị Tuất gọi giật lại.
- Nguyên! Em có điên không? Sao em lại mặc đồ nhà binh lon lá nữa chứ! Em khờ
thật! Chạy thế này tụi nó mà nhìn thấy là em bỏ xác đó nghe chưa. Quay trở lại thay
quần áo ngay, mau lên.
- Em vào Tân Sơn Nhất chỗ đơn vị của em mà. Nếu không mặc đồng phục lính gác
cổng đâu có cho vào…!
- Cẩn thận là hơn, em biết không? Biết đâu Tân Sơn Nhất cũng bị tụi nó chiếm rồi! Chị
nghe nói Trại Hoàng Hoa Thám Nhẩy Dù dường như mất rồi… Nếu em lên Sài Gòn
được hãy nghe ngóng rồi hãy vào Tân Sơn Nhất nghe không em…!
Chị Tuất quăng bộ đồ của chồng chị cho tôi, và nói:
- Em phải vào nhà thay ngay rồi mới đi ra khỏi nhà. Mau lên…!
- Dạ. Nhưng chị đừng lo cho em, em biết tất cả những điều chị đã nói, nhưng em
không nói ra vì sợ chị buồn thôi, và cũng tội nghiệp cho các cháu, khi còn nhỏ ngoài
Bắc em cũng chạy loạn như tụi nó bây giờ.
- Nếu em hiểu được thì tốt. Giữ lấy thân nghe em.