Page 243 - Me Toi
P. 243

N G O ÏN   L  Ö ÛA




               Phoenix Sky Harbor international Air Port là điểm thứ hai tôi đặt chân lên đất Mỹ sau
               Fort Chaffee để kéo lê nửa đời tỵ nạn Cộng Sản trong mùa hè của thành phố Phoenix
               nằm giữa sa mạc nắng lửa, thiêu người..!
               Chiều đó phiá tây có những đám mây xám đang dần che lấp mặt trời, nhưng mặt trời
               vẫn tỏa ra những tia đỏ, vàng quyện lẫn vào nhau như lửa bừng lên cả vùng chân mây
               rực rỡ và hiện rõ ràng những dẫy núi không cây xanh, chỉ có cỏ khô..!
               Tôi sách cái gia tài vỏn vẹn một bồ đồ trận Không Quân còn đủ huy hiệu Kiểm Báo làm
               kỷ niệm trong cái túi bay rách nát của Hùng, người bạn phi công A-37, tặng trước khi
               bay vào miên viễn, và buồn rầu bước theo sự chỉ dẫn của người nữ chiêu đãi viên hàng
               không West America Airline sau khi cửa hông của phi cơ được mở ra để hơi nóng tựa lò
               than hắt vào mặt.
               Trong khi tôi đi sau Kiên bước xuống từng bậc xe thang đã được cẩn thận nối vào cạnh
               cửa phi cơ trước khi cửa chưa đươc mở ra trên sân đậu. Tôi đưa mắt nhìn chung quanh,
               nói với Kiên.
                   -  Phoenix, Arizona nóng quá..! Lúc nghe nữ tiếp viên thông báo về nhiệt độ của
                       Phoenix 115 độ F khi phi cơ sắp tới không phận Arizona anh không tin, nhưng
                       bây giờ quả thật nắng lửa chết người..! 6:30 PM rồi mà hơi nóng còn như than
                       hồng trong bếp..! Nhìn hơi nóng bốc lên từ bãi đậu phi cơ mà phát sợ !
                   -  Tới đâu hay đó anh à..! Mấy tháng ở Sai Kung, Hồng Kông xếp hàng đi ăn cơm
                       xin với nỗi tủi nhục trong ánh mắt của những người phát cơm và giữ an ninh trại.
                       Sống mà như ở tù..!  Rồi mấy tháng trong trại Fort Chaffee, Arkansas ăn uống
                       thả cửa nhưng cũng là trại cấm không được đi đâu! Mùa đông thì lạnh buốt
                       xương chán lắm rồi.  Thì thử cái nóng của Arizona sau này hậu xét đi anh.
               Tôi nhìn Kiên thông cảm cho nỗi buồn phiền tầm gởi xứ người đang chất chứa trong
               lòng người em kết nghĩa, và cũng tủi cho chính thân phận mình có nhà không thể ở, có
               nước đành bỏ chạy trốn lưu vong, nửa đời đổ vỡ chỉ còn hai bàn tay trắng, thân xác héo
               mòn và linh hồn cháy xém trong chiến loạn quê nhà.

               Sau khi những hành khách trên phi cơ đã xuống hết, người nữ chiêu đãi nhìn quanh và
               nói với mọi người:
                   -  Làm ơn đi theo tôi.
               Kiên nhìn tôi lo âu.
                   -  Anh Nguyên biết người bảo trợ là ai không?
                   -  Không. Tôi chỉ biết địa chỉ nhà thờ trên đường Indian School mà thôi..!
                   -  Lỡ họ không đón mình thì sao?
                   -  Thì mình quay lại Fort Chaffee. Tôi cười nói với Kiên.
               Kiên trố mắt nhìn tôi vẻ khó chịu rồi lắc đầu.
   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247   248