Page 238 - Me Toi
P. 238

ở sân bay TSN, dũa tỉnh trưởng tỉnh Phước Long, dũa CT Hạ Viện Nguyễn Bá Lương
                   khi đến thăm ngài ở PL thời ngài coi xứ trên ấy, nhiều nhiều lắm..! Sao anh biết cha
                   Võ quốc Ngữ nóng tánh như lửa ?

               Đại úy Cường cười .
               -  Thì ông đã gắt om xòm trong máy truyền tin, trong khi tao đánh bom xuống theo chỉ
                   dẫn của ông qua thằng Thuần quan sát bay trên trận địa hồi Mậu Thân.
                    Thằng Thuần này cũng dân Ban Mê và đang biệt phái
                    cho Tiểu khu Ban Mê Thuột. Nó biết ông rất rành, nên
                    nó cho ông tần số liên lạc với tụi tao.
               -  Cha Ngữ nói sao? Tôi hỏi anh Cường.
               -  Ông xưng ông là linh mục trong khi ông reo lên “chết cha tụi nó rồi, tụi mày đánh
                   bom hay quá”. Sau đó ông ra lệnh cho tụi tao : “Bỏ ngay vào sân nhà thờ cho tao…!
                   Tụi mày phải nghe tao chỉ dẫn ” Trong khi ông đang ở trên tháp chuông nhà thờ
                   điều nghiên, và chỉ huy những nhóm Dân Vệ đánh du kích trong những vườn cà phê
                   bao quanh trại. Ông linh mục này gan thật…! Phải là một vị tướng mới đúng!

               Tôi đang miên man nghĩ tới chiến thuật du kích của anh Cơ vừa nói và so sánh trận
               chiến Mậu Thân do Đại úy Cường phi công kể lại trong khi hỗ trợ Địa Phương Quân và
               Dân Vệ của hai trại định cư Kim Châu, Kim Phát cách Ban- Mê-Thuột 25 cây số về phía
               Đông Bắc…Bỗng tiếng đạn pháo ầm ầm và tiếng AK và M16 nổ ran. Anh Cơ nói với tôi.

               -  Chú mày về ăn cơm cho no đi rồi qua đây đi với anh. Anh sẽ bỏ chú mày ở ngã ba
                   Phú nhuận để chú mày về Tân Sơn Nhất hay đi đâu thì đi. Nhưng theo tao nghĩ sẽ
                   không thoát cảnh này…!
               -  Anh nói sao? Bộ anh không nghĩ rằng mình sẽ thắng như năm Mậu Thân sao? Tôi
                   ngạc nhiên hỏi anh Cơ.
               -  Thắng con mẹ gì…! Súng không đạn… Bắn vài trái đại bác là phải báo cáo, xin phép
                   mới có thể bắn tiếp. Lên võ đài mà một thằng bị buộc tay, còn một thằng được tự do
                   đấm đá, thì ai thua chú mày đã biết rồi…!
               -  Tôi cũng nghĩ vậy, mình sẽ thua trận này vì Mỹ  đã bỏ rơi, trong khi tướng lãnh
                   dường như bị trói tay để rút quân. Lãnh tụ tới giờ này mà còn tranh giành thay đổi
                   quyền hành theo lệnh quan thày Mỹ và sự  đòi hỏi ngang ngược Cộng Sản. Thật
                   chán…! Hội nghị gì mà chỉ có Cộng Sản và Mỹ nói chuyện với nhau, còn phia VNCH
                   thì chỉ biết nghe lời Mỹ dạy, thật lạ cho mấy ông lãnh đạo…!

               Tôi nhìn anh Cơ một thoáng để dò xét ý anh trong quan niệm của tôi vừa nói ra, sau đó
               tôi hỏi:
               -  Tôi hỏi thật anh nghe anh Cơ. Nếu mình không thể quật ngược lại như hồi Mậu
                   Thân, anh chạy đi đâu?

               Anh Cơ cau mày như suy nghĩ, rồi nhìn tôi với giọng quả quyết:
               -  Cũng chỉ vì lãnh đạo của mình không nghĩ tới quốc gia mà họ chỉ nghĩ tới lợi ích cá
                   nhân và kềm kẹp tranh giành ngôi vị lẫn nhau. Chỉ tội nghiệp cho những người lính
   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243