Page 252 - Me Toi
P. 252
đã trả cho tôi và Kiên, một đô la rưỡi mỗi giờ lao động nhọc nhằn đưới nắng hè
Phoenix để tàn phá một kiếp người, nhưng Kiên còn bị trừ tiền công vì mỗi lần chủ
nhìn thấy Kiên ngồi nghỉ dưới gốc cây palm vì ngộp nắng.
Tôi tìm chỗ mát trong hiên nhà hàng ngồi nghỉ chân, nhìn người lạ làm việc, và thỉnh
thoảng chúng tôi nhìn nhau cười như thông cảm nỗi nhọc nhằn trong thân quen.
Tôi bất giác tủi cho thân phận mình, ngày xưa mơ ước một đời trong vòng tay mẹ
với mộng mị vàng son, bây giờ như kẻ ăn mày lạc lõng giữa xứ người.
Bỗng cửa nhà hàng sịch mở và người đàn bà có mái tóc đen vóc dáng người Ý bước
ra nhìn người Mễ đang thông hố mương cho nước trong nhà hàng thoát ra cống, bà
thoáng nhìn tôi rồi lịch sự tiến lại gần hỏi.
- Ông làm cùng với Romello à ?
Tôi đứng lên lịch sự chào bà ta và lắc đầu
- Xin lỗi. Không phải. Tôi chỉ ngồi tạm nghỉ mát, rồi sẽ đi ngay nếu bà muốn.
Người đàn bà ngạc nhiên.
- Ông biết nói tiếng anh ?
- Vâng tôi biết. Tôi cười làm quen trả lời bà ta.
Người đàn bà nhìn tôi như quan sát, sau đó bà đưa tay bắt tay tôi và tự giới thiệu.
- Tôi Jennifer, Chủ nhà hàng này.
Tôi gật đầu chào bà Jennifer một lần nữa.
- Chào bà. Tôi Nguyên.
- Ông không phải người Mễ? Bà Jennifer ngạc nhiên hỏi.
- Tôi người Việt Nam.
- Ồ, Chồng tôi là Đại úy Không Quân đã qua Việt Nam năm 1969 và trở về 1971
sau khi bị thương .
- Tôi cũng trong binh chủng Không Quân. Cho tôi gởi lời cám ơn chồng bà.
- Tại sao ông lại cám ơn chồng tôi.
- Vì ông ta đã đổ máu của chính ông ta để bảo vệ quê hương tôi.
Bà Jennifer vui vẻ chào tôi rồi quay vào trong nhà hàng, nhưng chỉ vài phút bà quay
ra với một người đàn ông bên cạnh. Bà giới thiệu với tôi.
- Đây là Jack, chồng tôi, Jack thích người Việt Nam, nên khi nghe tôi nói về Ông,
Jack muốn gặp ông ngay.
Tôi bắt tay Jack, trong khi Jack choàng tay ôm lấy tôi.
- Tôi nghe Ông là Không Quân Việt Nam. Khi tôi ở Việt Nam tôi ở Đà Nẵng.
- Tôi ở thành phố núi Ban Mê Thuột 1975, Radar Pyramid, và Panama núi Sơn Trà
gần phi trường Đà Nẵng.
- Ồ, tôi trực thăng. Mời ông vào nhà hàng nói chuyện.
Tôi ái ngại vì tình cảnh của mình nên muốn chối từ, nhưng Jack đã nắm lấy tay tôi
kéo vào nhà hàng, vợ chồng Jack coi tôi như bạn và gọi rượu cùng thức ăn cho tôi
ăn uống tự nhiên. Chúng nói chuyện đủ thứ về chiến tranh Việt Nam cũng như
những kỷ niệm trong chiến trường Việt Nam của Jack và tôi đã đi qua trong đời phi
công trực thăng và Kiểm Báo. Jack cười vui thỏa thê nhưng tôi đôi lúc đăm chiêu
nhìn lại đời mình tầm gởi xứ lạ vất vưởng chưa có lối thoát. Bỗng Jack nhìn tôi hỏi:
- Hey, Ông Nguyên.
- Cái gì, Ông hỏi tôi.