Page 256 - Me Toi
P. 256

-  Tại sao khi chúng tôi còn ở trong trại Fort chaffee nhóm của ông hứa đủ điều như
                       tìm việc cho chúng tôi, kiếm trường cho chúng tôi tiếp tục học để có sự may mắn
                       như mọi người đã tới tỵ nạn tại Mỹ, và sẽ giúp đỡ chúng tôi tới khi nào chúng tôi
                       có công ăn việc làm chắc chắn. Bây giờ nhóm của mấy ông lại nuốt lời hứa. Tuy
                       nhiên tôi sẽ dọn ra khỏi apartment sau 30 tháng này và tôi cũng báo cho ông biét
                       rằng tôi đã tìm được việc làm ở trong nhà rất thoải mái, để khỏi làm nô lệ cho
                       mấy ông. Tôi nói trong sự bình thản, tuy nhiên cũng có khi gằn giọng gay       gắt.
               Ông Ron nhìn tôi rất đỗi ngạc nhiên, vì từ lâu nay ông nghĩ rằng tôi không biết nhiều
               tiếng anh và cũng không thể nói được như bây giờ. Ông nhỏ nhẹ vẻ khách sáo.
                   -  Ông nguyên, ông đã hiểu      lầm chúng tôi rồi. Chúng tôi bắt buộc phải làm vậy thôi.
                       Vì ngân khoản không còn đủ cho vài gia đình Việt Nam khác cần hơn hai ông.
               Tôi nhìn ông Ron, và đứng lên.
                   -  Xin lỗi có lẽ tôi hiểu lầm lời ông nói, nhưng tôi tin vào lời hứa của mấy ông. Nếu
                       tôi không có việc làm mà các ông bỏ giúp đỡ chắc tôi sẽ đi ăn xin tại xứ Mỹ này.
                       Tôi hế t tin các ông nổi. Tại sao các ông phản bội lời hứa dễ dàng như vậy ? Xin
                       lỗi tôi mệt quá rồi cần về nghỉ ngơi, vì tôi đi bộ hơn 30 miles dưới nắng hơn 100
                       độ F.
                   -  Ông Nguyên, ngồi xuống mình sẽ nói chuyện nhiều về việc này để hiểu nhau hơn.
                       Tôi sẽ mời ông Calvin Trần tới thông d  ịch để chúng ta đi tới giải pháp chung
                       cuộc. Ông có thể cho tôi có thời gian bàn v  iệc này với ông ngay chiều nay không
                       ? Vì ngày mai tôi bận công việc khác.
               Tôi ngồi xuống, nhưng quắc mắt nhìn Ông Ron.
                   -  Xin lỗi ông Ron. Calvin Trần, mà ông vừa nhắc tới có phải là s    inh viên du học
                        trước 75. Đã lấy vợ người bản xứ, và tên Việt Nam của ông ta là Trần, Cao
                        Văn. Tại nhà ông ta có lá cờ m áu trên bàn viết phải không ?
               Ông Ron nhìn tôi ngạc nhiên về sự tôi b    iết quá rõ về Calvin, ông mỉm cười cầu hoà.
                   -  Sao ông biết ông Calvin à ?
                Tôi nhìn sâu vào mắt ông Ron, trả lời.
                   -  Không những tôi biết ông Calvin mà còn hiểu ông Calvin rõ ràng hơn ông         hiểu.
                       Xin lỗi, tôi không muốn gặp ông ta, vì tôi và ông ta đều là người Việt Nam,     cùng
                       nói chung  một ngôn ngữ, nhưng lý tưởng chúng tôi rất khác biệt nhau.
                       Ông Calvin có thể làm những chuyện ông không thể biết, nhưng tôi biết.
                    -    Tại sao?
                   -  Vì tôi là người Việt Nam! Chắc chắn ông không hiểu được nụ cười của người Việt
                       Nam khi họ cười với ông, nhưng tôi nhìn và hiểu được trong nụ cười ấy họ muốn
                       nói ngầm cá  i gì.  Như vậy ông sẽ hiểu rằng tôi và ông Calvin rất hiểu nhau và biết
                       nhau sẽ làm gì. Tôi và ông Calvin là hai kẻ đối nghịch Quốc Cộng. Chắc ông hiểu
                       điều này..?

               Ông Ron nhìn tôi, dịu giọng. Vì ông biết chắc rằng tôi đã không còn n     ể ông sau khi đưa
               ông Calvin vào để làm người đứng giữa hoà giải.
                   -  Ông Nguyên, vậy ông nghĩ sao về việc chúng ta vừa bàn tới?
   251   252   253   254   255   256   257   258   259   260   261