Page 261 - Me Toi
P. 261
và bảo hai em chạy về nhà nấp trong lều. Trong khi hai em tôi kéo tay nhau vội vã chạy
về nhà, tôi nhẩy xuống bờ ao hái vội vàng một ôm rau rồi leo lên bờ chạy thục mạng.
Đôi khi tôi theo ông đánh lưới ven sông Hồng xin vài con cá lòng tong dính lưới đem về
nhà kho mắm tôm mẹ làm sẵn, những bữa ăn có rau cá như thế đã làm anh em tôi vui
và ăn cơm thật ngon miệng."
Để đỡ bớt vất vả của nghề phu khuân vác cho thợ hồ, "Mẹ" học được nghề làm
bánh cam. Chính những chiếc bánh cam "Mẹ" làm đã nuôi con từ Hà Nội vào Nam. Tôi
thật sự trân quý hết tất cả các bà mẹ buôn thúng bán bưng trên khắp nẽo đường đất
nước, tôi chứng kiến nhiều bà mẹ Bắc 54 đã đến bán trong khu cư xá nơi tôi ở, họ giới
thiệu tôi những món ăn ngon do họ làm, nào là những bà mẹ bán bún riêu, bán bánh
ướt chả lụa, bán xôi cúc, xôi gấc và xôi bắp, bán bánh gai, xu xê, bánh cam,... Món
bánh cam là loại bánh mà tôi mê từ thuở tấm bé. Trên đôi vai gầy guộc của những bà
mẹ hiền đã gồng gánh các thứ lỉnh kỉnh của gánh hàng rong đó là tương lai của đàn
con bước vào trường, rồi bước vào đời cùng xây dựng miền Nam, trong số đó có tác giả
bạn tôi, Chính Nguyễn, một sĩ quan Không Lực VNCH.
Thời gian trôi qua, tuổi đời càng ngày càng chồng chất, mắt mờ chân chậm, nhớ
lại thời xưa khi tuổi Mẹ còn thanh xuân thì Mẹ đã buồn rầu héo hắt vì thương nhớ
chồng, vất vả tần tảo nuôi các con. Người Mẹ của tác giả mà theo anh kể lại thì trái tim
Mẹ đã đau thót khi thương nhớ người chồng nằm gai nếm mật vì lý tưởng tự do, quyết
không đội trời chung với chủ nghĩa ngoại lai cộng sản, Mẹ buồn vì nỗi cô đơn lại vất vả
nuôi dưỡng dậy dỗ đàn con thơ dại. Khi tuổi về chiều, Mẹ lại sầu buồn vì nhớ con, vì lúc
đó tác giả đang trong trại lao cải của chế độ Cộng sản bạo tàn. Rồi khi tác giả vượt
biên thoát hiểm Mẹ cũng buồn rầu vì thương nhớ con, dù biết rằng con mình đã bình
yên nơi xứ người, thoát nạn Cộng nô. Suốt đời Mẹ nước mắt lúc nao cũng chảy tràn,
buồn cũng chảy mà vui cũng chảy luôn, chảy đến nỗi gần cạn vì nay Mẹ đã tới tuổi
thượng thọ chin mươi.
"Mẹ tôi bây giờ đã chín mươi với những nếp nhăn nhọc nhằn hằn trên gương
mặt già nua cằn cỗi theo tháng năm, và mắt đã kém luôn mờ lệ nhắc tên từng đứa con
và ước ao trở lại quê nội ngoạị khi nằm xuống. Tay mẹ tôi đã run không cầm được đũa
để ăn, đôi chân đã yếu chậm chạp bước đi trong patio, nhưng mẹ vẫn không yên được
nỗi lo cho mấy đứa con còn lại bên kia biển Đông...
Lòng mẹ tôi đã chia hai trong nỗi sầu xa xứ, thương con mỏi mòn trên nước
ngoài, xót đoạn trường cho những đứa con còn lại quê nhà:
Bao giờ con khóc ôm chân mẹ,
Là lúc mẹ hiền khuất chia ly
Luôn mãi đời con sầu đất lạ,
Đâu còn ai nữa dẫn con đi…!