Page 260 - Me Toi
P. 260
Khi người cha đi rồi, bây
giờ chỉ còn Mẹ. Tác giả ta cảnh
Mẹ ở trạng thái cô thân cô thế,
cặm cụi một mình tần tảo để lo
cho thân mình và ba đứa con thơ
dại. Bom đạn tàn phá nông thôn,
với khẩu hiệu “ Toàn dân tiêu thổ
kháng chiến - Vườn không nhà
trống” thế là cả bốn mẹ con đành
dắt díu nhau lên thành phố lánh
nạn kiếm ăn.
Lúc ban đầu Mẹ phải đi làm
nghề phụ thợ hồ, hay thợ phụ có
nhiệm vụ khuân vác gạch, cát, xi
măng, mục đích để kiếm tiền nuôi sống bản thân và ba đứa con còn nhỏ dại, nhưng vì
công việc quá sức nhọc nhằn nên mẹ nhuốm bệnh, rồi bệnh nhẹ trở thành nặng, bây
giờ để cứu nguy cho mẹ, các con thơ dại lại phải đi rong ruổi đó đây xin thuốc đem về
cứu mẹ trong cơn đau yếu ngặt nghèo.
Tác giả viết: “Đêm lạnh mẹ ôm lấy anh em tôi trong nước mắt yêu thương che trở và
nỗi buồn riêng thở dài thâu canh, sáng mẹ đã đi thật sớm trong khi anh em chúng tôi
còn đang co quắp ngủ trên chiếu lạnh, chiều muộn mẹ về với quần áo đầy hồ xi măng
và chân tay mẹ xước da chảy máu. Sau này hỏi ra tôi mới biết rằng mẹ tôi đã làm phu
hồ, một công việc nặng nhọc của đàn ông nhưng mẹ tôi cố xin cho được công việc này
hầu có tiền nuôi anh em tôi."
Tác giả đã buồn rầu kể cho độc giả nghe những cảnh cơ cực cơm không đủ no,
khi đau thì không thuốc thang. Trong hoàn cảnh này Mẹ đau lòng lắm, trái tim như se
sắt lại vì con cái mình nuôi dưỡng còn chưa no thì tiền đâu ra cho chúng đến nhà
trường để học, cho nên khi mẹ nhìn những đứa trẻ đồng trang lứa với tuổi tác con
mình được đến trường thì tự nhiên nước mắt mẹ tuôn trào. Nếu ai hỏi vì sao mẹ khóc
thì chắc mẹ đã nói khóc cho sự bất lực vì nghèo khó đến nỗi phải để cho con thất học. .
. Tôi đọc mà tội nghiệp cho tác giả vì đã có lần phải đi ngắt trộm rau muống trong ao
của ngôi chùa gần nhà để thêm phần rau muống luôc hay xào nấu gì đó cốt để trôi bữa
cơn cho gia đình, chắc tác giả đã nghĩ rằng - hôm nay có rau muống mẹ và các anh
em ta sẽ có bữa cơm ngon miệng - Tác giả viết tiếp:
"Vì mẹ nghèo nên tôi và hai em đã không còn được đi học như khi còn ở trong
làng quê. Mỗi lần mẹ nhìn đám trẻ cắp sách đi học là mẹ lại nhìn chúng tôi với hai dòng
lệ chảy trên gò má khô cằn vì đói khổ và nắng mưa đơn độc một mình làm nuôi ấp ủ ba
con trong cảnh Hà-Nội xô bồ kiếm sống. Mẹ tôi dạy tôi nấu cơm cho hai em ăn và dặn
tôi phải bảo vệ thương em. Tuy nhiên tôi chỉ nấu cơm còn thức ăn là vại cà muối mặn
và hũ mắm tôm mà mẹ đã làm sẵn cho ba anh em ăn cả năm. Đôi khi em tôi đòi ăn rau
muống và chỉ xuống ao của chùa, tôi đành nhìn quanh để phòng ngừa có ai đang đi tới,