Page 24 - Me Toi
P. 24

N OÃ I  N I EÀ M





               Dường như mỗi bước tôi đi là mỗi bước xa dần quê hương để làm kiếp sống bèo trôi
               bồng bềnh xứ lạ. Mỗi bước tôi đi là mỗi lần vơ vội vàng kỷ niệm, để dấu kín trong
               lòng làm hành trang cho đời bọt bèo lỡ dở cưu mang.

               Làng tôi chạy theo con đê sông Hồng xanh mơ sóng lúa, chiều chiều tiếng chuông
               vang vọng tan loãng với khói lam vươn lên từ mái rạ. Làng tôi đã cưu mang tôi bằng
               tiếng khóc đầu đời, bằng những giọt nước mắt đòi quà mỗi lần mẹ về chợ, bằng
               tiếng học A, B, bằng nuông chiều của nội ngọai, và bằng chén cơm gạo mới thơm
               ngon tình quê.

               Thế mà tôi đã vừa khóc vừa chạy theo mẹ bỏ làng ra đi khi vừa chín tuổi, trong khi
               làng tôi đang bị tàn phá bởi bom đạn chiến tranh với những khối lửa bốc cao từ
               những mái tranh, những trái bom nổ rung đất từ phi cơ T28 của thực dân Pháp thả
               xuống, những trái phá hú ghê rợn bay trên đầu, và đàng sau là tiếng người gào
               thảm thiết chạy tán loạn túa ra đồng lúa quanh làng trong gọng kềm của quân thực
               dân Pháp đang dần xiết lại với xe tăng, trọng pháo cầy nát ruộng vườn cùng lính
               viễn chinh Lê Dương tàn ác như dã thú, tôi bỏ cả bạn bè và cha mẹ chúng đã chết
               rụi trong lửa thiêu để vội vàng mang theo hình bóng nội ngoại, lũy tre xanh, con
               trâu, cánh cò, ruộng lúa, và hình ảnh thảm khốc không quên của chiến tranh làm kỷ
               niệm đầu đời.

               Tuy nhiên hình bóng tháp chuông nhà thờ vẫn in đậm trong hồn tôi với tiếng ngân
               vang chiều vàng, khi ánh nắng thoi thóp của ngày tàn còn vương lại trên ngọn tre
               kọt kẹt vươn theo chiều gió, khi những con sáo họp đàn gọi nhau bay về phía sông
               Hồng, rồi mất hút trong sương chiều muộn có mây tím theo sương phủ mênh mang
               xuống sóng lúa dập dồn, và đèn nhà lần lượt yếu ớt xuyên qua vách liếp dưới đêm
               trăng mờ.

               Trăng vừa lên để bắt đầu cho khúc nhạc đồng nội trường ca, mà những kẻ tấu khúc
               nhạc vàng là những côn trùng ẩn nấp trong gốc lúa, bờ lau, ao hồ và sườn đê.  Ánh
               trăng vàng sóng soải soi tràn đồng lúa sóng quê, và sương lạnh về đêm đã làm cho
               khúc nhạc tình quê ấm mãi trong lòng tôi với nỗi nhớ khôn nguôi và dằn vặt một
               đời..!
   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29