Page 26 - Me Toi
P. 26

Mỗi sáng tôi đợi tầu điện là mỗi lần xúc
                                                           động nghẹn ngào, sẽ có vài giọt lệ lăn trên
                                                           má, và tôi sẽ gọi ông bà nội, ngoại trong
                                                           tâm khảm âm thầm với nỗi nhớ trùng trùng
                                                           dâng cao, cùng thù hận ngút ngàn ập tới.

                                                           Trường Tiểu Học Bạch Mai là một chùa lớn.
                                                           Lớp học hai bên, và giữa là chính điện; Do
                                                           đó mỗi ngày tôi đều nghe tiếng chuông
                                                           ngân vang hoà với lời thày dạy. Tiếng
                                                           chuông hiền hoà, tiếng thày nghiêm nghị
                                                           đã làm tôi chơi vơi quên đi nỗi nhớ, hận
                                                           thù mỗi sáng tôi đã mang theo tới trường
                                                           từ cổng Phi trường Quân Sự Bạch Mai chỗ
                                                           đợi tàu.
                                                           Tuổi dại tôi thật thà đã mang theo tình quê
                                                           dấu yêu đầy nước mắt, đã gói vào lòng
                                                           những xót xa của kẻ tha phương, đã ghim
                                                           vào hồn nỗi buồn nhược tiểu, và hầu như
                                                           tôi đã trút bỏ tất cả để nghe tiếng chuông
               ngân trong chính điện sau lưng lớp học mỗi buổi tụ trường.

               Cứ thế, lòng tôi thay đổi theo từng giờ trong cuộc sống hàng ngày, nhưng hồn tôi
               lại cẩn thận ghi lại, cất giấu tận đáy lòng để rồi đôi lúc mở ra xem cho lòng chợt
               trùng xuống với nỗi đam mê khát khao hướng về quê cũ.

               Tuổi dại tôi đã èo ọt vươn lên theo tiếng ca son, đố, mì của đám du kích Việt Minh
               dạy tôi trên sân nhà ông nội, đui chột trong những lần học kiểm thảo để tố cáo lẫn
               nhau trước sân nhà thờ, và đã chết trong tiếng khóc giữa đêm của gia đình những
               người dân trong làng bị du kích gõ cửa bắt chủ gia đình mang đi mất tích không
               ngày về, cũng như đã tan tành trong bom đạn của ngọai bang đổ vào quê tôi tại
               miền Bắc.

               Ban-Mê-Thuột đã như cái phao cho tôi bám vào bén rễ để vươn lên. Ban-Mê cho tôi
               niềm ưu ái tuổi xuân trong những trận mưa rừng nắng bụi đầu mùa. Mưa lạnh
               nhưng lòng thật ấm, nắng bụi nhưng chan chứa niềm yêu của hương thơm hoa cà
               phê trắng đậm đà gởi gấm cuộc tình đầu khép kín.

               Ban-Mê dấu yêu với đường Thống Nhất thênh thang trong nắng hè phượng đỏ cánh
               tàn nương gió cuốn bay. Tôi đã một thời mơ mộng đi trong gió nhẹ hoa rơi trên lề
               đường Thống Nhất để nhìn màu đỏ tàn phai trở màu máu đọng, và lất phất bay
               theo gió tơi tả như mưa thu Hà-Nội.  Tôi không đếm được những cánh hoa tàn,
               cũng không mở được lời tình yêu thương gói ghém trong tim, nhưng tôi chỉ biết thốt
               lên hai câu thơ phiền muộn của thời học trò tuổi xuân mơ :
   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31