Page 25 - Me Toi
P. 25

Hà-Nội là chặng dừng bước đầu tiên của kiếp tha hương đời tôi mỏi mòn cuộc sống!
               Hà-Nội đón tôi bằng túp lều che carton và mái tôn thiếc đêm lạnh ngày nóng trên
               gò đất góc vườn ổi của chùa Phà Đen bên cạnh sông Hồng. Hà-Nội đón tôi sau khi
               làng Thành Lập đã bị tàn phá vì bom đạn của thực dân Pháp và đám du kích Việt
               Minh tranh giành ảnh hưởng thống trị cho lý tưởng thực dân và giai cấp đấu tranh
               khủng bố theo giáo điều Lenin, Karl Marx  của họ.

               Tôi theo mẹ chạy vào Hà-Nội với bộ quần áo rách nát vì chui rúc bụi bờ để tránh
               bom rơi đạn lạc chiến loạn, mà tôi là một trong những người dân đã bị kẹt ở giữa
               hai lằn đạn của quân thực dân và Việt Minh, trong khi không biết bên nào là chính
               nghĩa, bên nào là kẻ thù; bởi vì trước mắt họ người dân đều là mục tiêu cho họ có
               quyền được lợi dụng, đều là tội phạm tùy theo ngẫu hứng vui buồn của người lính
               hai bên, và đã đương nhiên là những bia sống đỡ đạn cho du kích Việt Minh mỗi lần
               quân thực dân Pháp bố ráp, bắn giết khi họ tràn vào làng.

               Mặc dù trong tuổi dại tôi không hiểu thực dân Pháp và du kích Việt Minh nói gì với
               những người dân quê trong vùng thung lũng sông Hồng, nhưng hành động của họ
               đã nói cho tôi biết rằng họ là những chủ nhân ông,  và người dân chỉ là công cụ đầy
               tớ cho họ không hơn loài vật. Họ có quyền sát hại, cướp phá, và cưỡng hiếp người
               dân bất cứ nơi nào họ đặt chân tới.

               Tôi ngơ ngẩn đứng nhìn Hà-Nội bằng đôi mắt tuổi thơ lạc loài trong ngõ hẻm Bạch
               Mai, để thấy mình nhỏ nhoi, cô thế giữa nơi ăn chơi phù phiếm của thực dân trong
               những nhà hàng, sàn nhẩy dọc theo hai bên đường phố cạnh cổng phi trường quân
               sự Bạch Mai, trong sự chiều chuộng của những cô gái Việt thực sự đã quên dĩ vãng
               vì phải sống nên đổi cả cuộc đời trong vòng tay kẻ thực dân cướp nước.

               Thăng-Long kinh đô vua chúa một thời đã phải cúi đầu để nghe bước chân giầy trận
               ngoại bang kêu ròn trên đường phố. Hà-Nội đã ghim vào hồn tôi những cặp mắt đỏ
               lửa dục vọng, những tiếng cười, và hành động man rợ không phải con người trong
               những góc tối ngõ hẻm.

               Hà-Nội đã cho tôi hiểu được lời cha dạy về ngoại nhân lính thực dân Pháp Lê-Dương
               khát máu bạo tàn, với những lời nói hỗn xược khinh miệt người Việt của kẻ không
               cùng giống.

               Mỗi sáng đi học, tôi phải đợi tầu điện trước cổng phi trường quân sự Bạch Mai và
               luôn ngước mắt nhìn những chiếc phi cơ phóng pháo T28 gầm thét đang bay lên với
               bom đạn mang đầy dưới hai cánh. Hình ảnh này đã làm tôi luôn nhớ tới quê, tới
               những chiếc phi cơ vần vũ, đảo cánh và từ trên cao chúc xuống làng rồi ném ra
               những trái bom để đốt phá và giết dân lành làng tôi.
   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30