Page 27 - Me Toi
P. 27

Ô kià hoa đỏ tan thành máu...!
               Nhỏ xuống hồn tôi chết một đời...

               Ban Mê, phượng vĩ bừng nở trong nắng sớm lung linh đã làm tôi mềm lòng bởi
               những giọt sương như lệ đọng trên cánh hoa, rực rỡ trong nắng oi ả với tiếng ve
               buồn trong bóng mát trưa hè, và gió lành lạnh chiều muộn màng thoi thóp đốm lửa
               tàn trên đỉnh đồi xa.

               Tuổi xuân tôi có những chiều buồn lê gót trên đường phố nhỏ, nắng úa tàn cho
               chim sẻ gọi nhau về ấp ủ niềm yêu, để riêng tôi đếm bước trên hè phố vắng dưới
               ánh đèn mờ đục trong sương và gọi thầm tên  Diễm Diễm...

               Lòng xuân tôi cũng vội tàn khi bắt buộc vứt bỏ bút nghiên để lao vào cuộc chiến
               tương tàn trong thế lực ngoại bang. Cuộc chiến không lối thoát giữa anh em hận thù
               cùng giống. Lãnh đạo cả hai bên Nam, Bắc đều bị ảnh hưởng ngoại lai, nên miền
               Bắc đã nuốt chửng chữ tự do không trọn vẹn đã vội mang ra phô trương, và dùng
               chính sách khủng bố tàn sát những người không cùng chính kiến, hoặc dùng cách
               mạng ruộng đất, văn hoá để giành độc quyền yêu nước và lập ra một giai cấp đảng
               trị rập khuôn theo đàn anh vĩ đại Nga Sô, Tầu Cộng.
               Sự xúi dục bá đạo của kẻ ngoại đội lốt quân tử nhân đạo trong thế giới tự do, và bả
               vương quyền đối với lãnh đạo miền Nam đã làm một số người mê muội cho vinh
               thân, nên đã làm ngơ hoặc tiếp tay cho ngoại bang phá vỡ mỹ tục Việt để chính
               nghĩa dân tộc vụt mất, và trước mặt hai bên Nam, Bắc chỉ còn những cố vấn chủ
               nhân ông để họ cúi đầu nghe theo như bị uống thuốc mê hay con múa rối…!
               Máu xương tuổi trẻ Việt đổ tràn đất mẹ, giống Việt tàn sát lẫn nhau để ngoại bang
               hưởng lợi.

               Gần hai mươi năm tôi ôm súng giữ miền Nam, hơn ba chục năm tôi thấy Việt Minh
               đổi tên thay dạng mấy lần, nhưng cái cốt lõi khủng bố, giết dân và tẩy não anh em
               đã không hề đổi, ngược lại lãnh đạo miền Bắc tiến xa hơn trong lãnh vực mượn bom
               đạn ngoại bang để giết dân hàng loạt, tiết kiệm đạn xô dân xuống hố chôn sống
               như tết Mậu Thân 1968.
               Đối với Niềm Nam, lãnh đạo chỉ là bức tượng người biết nói được ngoại bang dựng
               lên. Tướng lãnh đê hèn nghe ngoại nhân giết chủ, phản bạn, để có đảo chánh,
               chỉnh lý lung tung, và tham nhũng, sau hết là họ đưa tuổi trẻ vào chiến loạn làm vật
               hy sinh không lối thoát.

               Lãnh đạo bất chính tất sẽ không được lòng dân và người lính sẽ là những con chốt
               chết oan uổng để giữ tự do. Tướng lãnh dở nhưng lính vẫn hiên ngang giữ Miền
               Nam được 20 năm trước sự xâm lăng của Trung Cộng qua cánh tay nối dài Việt
               Cộng. Nhưng sau khi người bạn ngoại nhân đã phản bội ký thoả hiệp tay đôi với kẻ
               thù chung để bán đứng miền Nam cho Cộng Sản Miền Bắc, vài tướng lãnh và rất
               nhiều những người lính chiến đã hy sinh lẫm liệt thành thần, đáng mặt anh hùng
   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32