Page 32 - Me Toi
P. 32
Bên gốc phượng già lối nắng xưa,
Đừng trễ...! Trăm năm không gặp nữa,
Một đời tình vẫn lệ trong mưa...!
Ban-Mê yêu dấu xưa với bạn bè cùng lớp, với những ghế đá công viên trước Trường
Trung Học Nguyễn Trường Tộ và con đường phượng mơ xuống suối Mourier bây giờ
đã mất, cái mất mát trong đời như một thoáng phù du trôi nổi, để khi quay về chấp
nhận cảnh tan hoang.
Tôi ôm ấp cái hoang tàn vang bóng một thời để say với đời, ngọt với bạn và đắng
với đêm thâu.
Đời là gì sao biển dâu cay đắng...!
Yêu là gì sao lệ xóa trang thư...!
Cho tôi hỏi, có ai về chốn cũ...?
Nghe hay chăng mẹ gọi ở tâm tư...!
Ban-Mê yêu dấu cũ, tôi gọi tên em như sóng gào biển Đông vời vợi, sóng vỗ bờ tôi
yêu quá dáng Việt Nam. Tình tôi em hiểu rõ, lòng tôi đã cạn lời...! Dấu yêu nào tôi
ôm mãi với thời gian trong tình quê vằng vặc cõi lòng...!
Ban-Mê...! Ban-Mê.! Em đó sao...? Tóc tôi đã bạc theo dòng đời nhọc nhằn dâu bể
xót xa...! Tôi đã bỏ em thật rồi với sự kinh ngạc bàng hoàng khi nghe người lãnh
đạo kêu tôi buông súng. Tôi đã dấu súng vào khe đá, đã vất ba lô xuống cầu rồi
nhìn chiếc ba lô như chính tôi đang tự tử, và lầm lũi bỏ đi lang thang trên đất mẹ,
nhưng không biết mình đi đâu, trốn đâu…!
Tôi có nhà nhưng đã không thể quay về, tôi có cha mẹ nhưng thật lòng đã bất hiếu,
tôi có nước nhưng đau đớn thay người cùng giống lại đuổi tôi muốn giết, muốn bỏ
tôi vào lao tù nên tôi phải đành đoạn ra đi giữa chiều hoang đạn pháo bay trên đầu,
súng nổ vang từ trong ngõ hẻm và người Sài Gòn đua nhau chạy tràn ra đường tìm
nơi chạy trốn, nhưng họ chỉ chạy loạn vòng quanh vì cái lưới cộng sản đã dần chụp
lên cả quê hương…!
Ban Mê…! Tôi vội vàng mang hành trang qua đò sang bến lạ để làm lại kiếp sống
tầm gởi phù du với nhiều cay đắng muộn phiền. Bến lạ cho tôi an toàn sự sống,
nhưng bến lạ cũng cho tôi niềm khát khao nỗi nhớ từng đêm với lệ nến và ly rượu
đầy để uống trọn lệ lòng nửa kiếp lưu vong.
Nửa đời làm thân trai giữ nước để nước hoang tàn, còn lại nửa đời mang kiếp hải âu
phi xứ sống thừa bên bờ biển mặn, tình đau…!
Kiếp sống lưu vong mang nhiều buồn phiền, tôi đã sải chân chạy quanh tìm về cội
nguồn bằng những thay đổi không ngờ, và chẳng định chốn cư. Hướng đi của tôi là