Page 36 - Me Toi
P. 36
G OÏ I N H A U
H O ÏP M AË T
Bốn mươi năm tôi vội vã xa trường Trung Học Ban-Mê-Thuột và bạn bè để đi vào đời
bằng những bước chân chập chững vào Dòng tu, làm lính thành phố và nửa đời mang
thân tầm gởi xứ người…!
Đôi khi ngồi bên ly rượu không người thân quen, tôi nhìn lại đời mình và ôn lại những
khổ đau buồn phiền cuộc sống, những kỷ niệm gói ghém một đời, những ân ái đã trôi
qua như sóng bạc đầu, những tình nghĩa bạn bè thủa học trò, và những réo gọi trong
mơ của xứ nắng bụi mưa rừng, mà một thời tôi đã mang tuổi dại mình đùa chơi trong
hạnh phúc…!
Ôi hạnh phúc ta muốn ôm em lại
Em trong ta đã đổ vỡ bao giờ
Trên bến lạ một mình buồn ngu ngơ
Giờ tiếc mãi vai gầy xưa của mẹ
Ôi hạnh phúc vẫn mộng mơ hạnh phúc
Bước đường khuya mưa nhỏ lạnh cả hồn
Em đi rồi quê hương mất nụ hôn
Mất tất cả nên đành thân lữ thứ
Ôi hạnh phúc nửa đời hoài kiếm gọi
Em đâu rồi chợt thoáng tới rồi đi
Sao bỏ lại cho ta đau vận nước
Ba mươi năm tóc đã bạc… phân ly
Ôi hạnh phúc em về đâu ta đợi
Được nhìn em ta sung sướng một đời
Sẽ quỳ xuống cho em làm bệ đứng
Để mẹ vui, quê mẹ hết lệ rơi…!
Ban-Mê vẫn là những nét chấm phá đậm màu sắc trong lòng tôi như cơn mưa rừng đầu
mùa để bốc lên mùi đất ngai ngái thương yêu ngày cũ, như nắng hạ về mang theo
những cuộn xoáy nhỏ chạy quanh chân, và tung bụi đỏ, như đường Thống Nhất với
những cành phượng vĩ đan nhau đỏ thắm cả một khung trời trong nắng hạ, như tình
bạn bền vững mãi nhớ dù tháng năm có là những liều thuốc lãng quên, để hôm nay tôi
gặp lại bạn trong ngày hội lớn trên xứ lạ quê người có lắm bể dâu, có nhiều xa hoa cạm
bẫy và trắng tay trong kiếp đời trôi nổi đắng cay…!