Page 40 - Me Toi
P. 40
Ba ngày sau tôi gọi điện cho hắn, và sau khi hắn vừa nhấc điện thoại lên nghe, tôi đã
chửi hắn.
- Mẹ Kiếp! Mày là thằng Bốn to đầu. Trịnh Viết Bốn.
Hắn cười vang trong điện thoại.
- Mày giỏi thật! Vẫn còn nhớ tới tao!
- Bạn bè, chỉ cần nhắc một chút kỷ niệm là biết nhau ngay. Tôi nói với Bốn.
- Đúng.
- Mày ở đâu.
- Connecticut.
Cứ thế điện thoại đi, điện thư tới đã làm tôi vui mừng mỗi lần biết được tin thằng bạn
cùng lớp còn sống sót và xa lánh được gông cùm Cộng Sản. Cũng như tôi liên lạc lại
được với Đạt, Trúc hai người em cùng ngõ.
Trong bản tin số ba của AHTHBMT (Ái Hữu Trung Học Ban-Mê-Thuột) tôi đã đọc được
bài thơ như đề trên lá:
Dù ai lưu lạc đâu xa,
Mười hai, hai tám lẻ ba nhớ về,
Dù cho giông bão não nề,
Mười hai, hai tám cố về thăm nhau.
Tôi đã về Garden Grove 26-12-2003 như lời gọi trong thơ, và ngủ trong West Garden
Inn với hy vọng 27-12-2003 sẽ gặp Đoàn Đình Nga, Phạm Công Lạc và Thể (Mexico) từ
Texas qua, và Trúc từ Florida tới để họp mặt 28-12-2003 như tôi và Lạc đã hẹn nhau.
Tuy nhiên để cho chắc tôi gọi Lạc sau khi tôi đã dọn vào phòng ngủ trọ. Vừa nghe được
giọng nói của tôi, Lạc đã không bịt ống điện thoại trong khi nói với mọi người xung
quanh.
- Thằng Chính cái, chắc tụi mày nhớ nó.
Lạc tiếp tục nói vào điện thoại:
- Chính. Chỗ mày ở rất gần nhà em tao.
- Mày ở đâu?
Tôi nghe có những giọng lạ và ồn ào vọng vào ống điện thoại.
- Bảo nó tới đây.
- Nó là thằng chơi quyền anh thay mặt cho trường trong Vận Động Hội kỳ ba phải
không?
- Phải! Đúng thằng mặt dầy này…!
- Nó cũng phá làng phá xóm một cây…
- Lạc, nó là thằng Chinh Nguyên phải không?
- Đúng!
- Nó viết cũng được đấy chứ…