Page 44 - Me Toi
P. 44
của người dân nhược tiểu, và đã phải chấp nhận, cưu mang trong lòng cảnh chia ly xé
lòng của ngày 30 tháng 4 năm 1975…!
Rồi tiệc cũng tàn giữa đêm khuya trong giá lạnh của miền Nam Cali, trong tình thân
thương yêu bạn bè, và nuối tiếc trong lòng của mỗi người…
Thiệp đưa tôi về phòng trọ với một cái hẹn với hắn là ngày mai (27-12- 2003) sẽ tụ lại
tại nhà hắn lúc 10 sáng.
Tôi, Nga và Lạc đã được Lợi lái xe chở tới nhà Thiệp đúng 10:15 sáng. Vợ Thiệp đi làm
nên vắng nhà. Tôi nhìn thấy má Thiệp trong bếp và đang loay hoay sửa soạn món ăn
cho chúng tôi. Tôi tiến lại bên má Thiệp, và ôm vai bác như ôm vai mẹ tôi. Tôi mở lời
kính thăm và chúc bác được khỏe mạnh, sau đó tôi hỏi bác:
- Bác còn nhớ con không…? Ngày còn học trò con vẫn tới tiệm may Hoàn Toàn của
bác.
Má Thiệp lắc đầu trong khi bác nở nụ cười thật vui.
- Không…!
Sự thật tôi hỏi má Thiệp là để thử xem bác còn minh mẫn hay không, và tôi mừng
thầm khi nhận thấy bác còn trả lời tôi một cách mau mắn. Tuổi 60, tôi đôi khi còn quên
mặt, quên tên bạn bè, huống chi má Thiệp đã hơn tám mươi…! Nhưng tôi cũng rất
mừng cho bạn mình là còn một bông hồng để mà chưng, mà ngắm trong đoạn đường
tầm gởi nửa đời. Một mai bông hồng có mất đi cũng mãn nguyện với niềm an ủi riêng
tư yêu dấu của thời mẹ mẹ, con con…!
Bao giờ con khóc ôm chân mẹ,
Là lúc mẹ hiền khuất chia ly
Luôn mãi đời con sầu đất lạ,
Đâu còn ai nữa dẫn con đi…!
Những năm tháng dài trong cuộc đời, tôi cũng chưa làm được gì cho chính tôi…! Mẹ tôi
cũng đã có những bước đi run rẩy, lúc nhớ lúc không, lúc nói thật nhiều, lúc ngồi yên
như tĩnh tâm và nhìn đời bằng đôi mắt lạc thần cằn cỗi…! Tôi và Thiệp có cái trùng hợp
nhau là mỗi sáng đều được gặp mẹ và được nhìn nụ cười méo miệng hạnh phúc trên
môi người mẹ hiền đã một đời hy sinh cho con, và hy vọng con mình thành người…!
Đời người sinh, lão, bệnh, tử có ai biết đâu mà tìm đường trở lại lối xưa! Tôi cũng vậy,
như kẻ lạc lối không đường về, càng đi càng xa đất Mẹ, càng nhớ càng thương Ban-Mê
bụi đỏ nắng hồng và mưa rừng nước lũ xô nhau…!