Page 47 - Me Toi
P. 47

-  Trà cũng chẳng có nghe con. Mẹ kiếp…! Nó sẽ đứng trên bờ hồ lạnh chửi tụi mình
                   cho coi…!

               Tôi yên lặng suy nghĩ một mình, Chỉ có một cái đèn báo hiệu chớp nháy lầm lẫn mà hai
               kẻ đang đi cùng đường đã phải xa nhau dù rằng họ không muốn…!

               Con đường hạnh phúc, thanh bình rộng rãi sẵn bày thênh thang ra đó không xê dịch,
               và đã bàn luận rõ ràng với nhau để đi tới mục đích. Nhưng con người thật phức tạp
               trong cuộc sống bon chen và danh vọng cá nhân, nên mỗi người có một quan điểm
               sống khác nhau, do đó chẳng có tụ điểm, và nếu có nỗi người cũng đứng trên một vị
               thế khác biệt nhau. Từ đó mục đích chung đã vô tình bị lu mờ để dẫn tới thất bại vô
               danh…! Mỗi người là một vũ trụ riêng nên mãi mãi phân chia…! Cùng tiếng nói nhưng
               dường như chẳng bao giờ hiểu nhau, thật quái lạ…!

               Tôi đi theo sau anh đó nhưng khi gặp một khúc quẹo nguy hiểm, khắc nghiệt nào đó
               tôi có thể sẽ bỏ anh, vì tôi có quan niệm sống khác với anh. Tình yêu như thay áo, và
               tình người như nước trôi qua cầu, nhưng đường đời lại quá ngắn và lắm đổi thay, nó
               chẳng đợi chẳng chờ ai, và cũng chẳng cho ai có thời gian học hỏi để gạn lọc thiệt
               hơn…!

               Chúng tôi tới nhà Roãn đã thấy Thiệp ra đón và các bạn bè đang vui nhộn đàn hát
               ngoài sân trước nhà Roãn.
               -  Sao đi lâu quá vậy? Thiệp hỏi lớn.
               -  Tụi tao đi lạc vì cái đèn báo hiệu của xe mày. Chúng tao nghĩ mày quẹo chữ “U” nên
                   quẹo luôn. Thật khốn khổ lạnh thấy bà đi. Nga trả lời với giọng tiếu lâm xứ Bắc.
               -  Tụi mày tới thăm hồ thật à…?

               Nga nói nhỏ chỉ đủ bốn thằng tôi nghe.
               -  Tụi mình im đi cứ để nó hiểu lầm là mình có tới hồ…! Nó mà biết nói láo là lần sau
                   nó sẽ không mời tới nhà nó, mà cũng không có tiệc tùng gì ráo trọi…!
               -  Sớm muộn gì mình cũng tới nơi mà, phải không anh em. Tôi thêm vào trong khi bốn
                   đứa tôi đi ngang qua đường để vào sân nhà Roãn.
               -  Thôi tụi mày vào ngay đi. Tiệc này mới là tiệc chính thức mở ra để đón tiếp các bạn
                   ở xa về như chúng mày.

               Thiệp vừa nói vừa hướng dẫn nhóm tứ nhân bang chúng tôi vào sân nhà Roãn, ở đây
               đã dựng một mái bạt để che nắng gió cho một buổi tiền họp mặt của Hội.

               Tôi thấy một bàn thấp với thức ăn vài ba món đầy trong những khay nhôm và cái bếp
               ga nướng thịt bên góc phải gần tường nhà bên cạnh. Vĩnh Anh đang ôm đàn và hát
               những đoạn nhạc mà hắn thích, trong khi Thiệp giới thiệu Nga, Lạc, Lợi và tôi với các
               bạn đã tới trước. Có nhiều bạn ra bắt tay tôi và tự giới thiệu tên họ, nhưng sự thật tôi
               đã không nhận ra họ, tôi đã cố moi sâu vào trí nhớ, lọc lại và hình dung những bạn bè
               đang đứng trước mặt, nhưng tất cả đều mất mát, tất cả đều như những cơn lốc xoáy
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52