Page 51 - Me Toi
P. 51

Anh đã tìm em xuân mấy kiếp,
                       Một đóa hoa đời Diễm Diễm xưa,
                       Dung nhan như cánh hoa xoan nở,
                       Tím ngắt khung trời gió đong đưa.

                       Thôi thế cũng đành phải cách xa
                       Coi như khách lạ đã đi qua
                       Mai này có gặp em đừng hỏi,
                       Sợ lỡ tình anh lại thiết tha…


               Tình tôi là thế, và đời tôi cũng vất vưởng nợ nần khó có thể buông trôi…!

               Tôi nhìn Thanh Xuân và hỏi nàng.
               -  Thế nào cô bé…? Vác ngà voi được mấy cái rồi…!

               Thanh Xuân ngó tôi rồi lắc đầu.
               -  Em thích hoạt động nên làm cho vui có gì đâu…!
               -  Quá tốt… Cầu cho em được nhiều sưc khỏe để hoạt động.
               -  Bà Nho có nhắc anh đó…!
               -  Bà Nho Chùm…! Anh sẽ gặp vào ngày mai…

               Tuấn Ðen đưa tôi về nhà trọ trong đêm khuya sau khi nghe vợ Thiệp ngâm một bài thơ
               của giáo sư Trại, nhà thơ Thái Anh Duy.

               Sau khi bước xuống xe và nhìn xe Tuấn Ðen khuất sau khúc rẽ Brookhurst và
               Westminster, tôi chậm bước về phòng trọ trong cái giá lạnh của mùa đông Nam Cali và
               trong lòng tôi thấp thoáng hình bóng người tình khép kín thủa nào. Tôi mong nàng sẽ
               tới trong ngày họp mặt để tôi nhìn lại dung nhan xoan tím thủa xưa, và cũng để tôi trắc
               nghiệm lại tình tôi một thủa yêu nàng…!

               Tôi đẩy cửa và bước vào phòng trọ đã thấy vợ tôi, Mỹ Thanh ngồi đọc báo và chờ tôi
               về, nàng hỏi.
               -  Sao…! Sau hơn bốn mươi năm anh gặp lại bạn bè có vui không…?

               Tôi ngồi trên thành giường cạnh Mỹ Thanh.
               -  Vui chứ…! Lớp anh còn sống nhiều thằng lắm. Nhưng anh cũng đã quên mặt vài
                   đứa…!
               -  Mấy chục năm mà bạn bè còn thân thiện là tốt lắm rồi.
               -  Thiệp hỏi em… Có đi sao không tới…?

               Trong khi Mỹ Thanh xếp tờ báo lại, nàng nói như giải thích cho tôi hiểu ý nàng.
               -  Em cũng muốn đi với anh lắm chứ, nhưng em biết chắc rằng sau hơn bốn mươi năm
                   bạn bè gặp lại sẽ có nhiều chuyện để nói, kể cả chuyện mèo chuột của các ông hồi
   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56