Page 54 - Me Toi
P. 54

Mẹ…! những đứa con Việt Ban-Mê vẫn đang gọi nhau họp lại, đang vươn tay ra để nắm
               lấy nhau bằng tình thương về nguồn Lạc Hồng, chúng con sẽ ôm lấy nhau để vẽ lại trên
               trang sách một Cao Nguyên bụi đỏ ngày nào, và trong bức tranh đó cũng sẽ có mưa
               rừng, nước lũ xô nhau, cũng có những trận gió gào từ thượng ngàn thổi xuống biển
               sâu…!

               Mẹ… Mẹ ơi…! Chúng con vẫn gọi Mẹ… Mẹ Việt Nam ơi… muôn đời và muôn kiếp không
               thôi…!

               Tôi trở lại San Jose trong khi màn kịch câm do Vĩnh Anh, Ái Mỹ, Thanh Xuân, Thanh Hải
               và Khánh thủ diễn vì em tôi, Bằng, người tài xế bất đắc dĩ phải đi làm ngày thứ Hai 29-
               12-2003, đã làm cái vui mừng gặp gỡ bạn bè không được trọn vẹn trong tôi, đã làm cái
               xót xa cờ đang dở cuộc của tôi ngày cũ bỏ trường lập lại trên xứ lạ tầm gởi quê
               người…!

               Tôi vẫn là kẻ bỏ đi trước bạn bè giữa cuộc vui, tôi vẫn là kẻ đào ngũ trước anh em
               đồng môn… Định mệnh vẫn rập khuôn cho đời sống tôi gặp nhiều buồn phiền éo le,
               hơn là vui sống trọn vẹn trong thương yêu sơ khai của tình người.

               Tôi vẫn là tôi ẩn trú trong một viên cuội lăn lóc trơ lì ngoài phố xá chợ đời…! Viên cuội
               đang bơ vơ trong cống rãnh mỏi mòn kiếp sống và đang tìm về quê Mẹ với cõi lòng hờn
               vong quốc nửa đời…!

               Bạn hữu…! hãy GỌI NHAU MỞ HỘI để tôi nắm lấy tay anh, để chúng ta ôm lấy nhau
               mong thành núi và góp bão tạo nguồn xô đẩy mây giăng cho trời Đông rực sáng, cho
               khúc hát hoan ca mẹ hỡi con về vang vọng trên quê hương yêu dấu ngàn đời…!


                       Mở hội đi… Các bạn hữu Ban-Mê…
                       Gọi nhau đi… Ta nhắc nhở đường về…
                       Non sông còn đó lòng ta khắc khoải…!
                       Thương nhớ một đời… khóc mãi tỉnh mê…

                       Hẹn nhau đi… Đây quê hương tầm gởi…!
                       Nhắc ân tình, nợ nước trả chưa xong…
                       Nơi bến lạ, phù du đời nô lệ,
                       Anh có nghe tiếng nấc nghẹn trong lòng…?

                       Gọi nhau đi… Quê hương mình đói khổ…!
                       Nối vòng tay ta nhắc chữ ân tình…
                       Tám triệu dân… người anh em ta đó…
                       Sống trong ngục tù… trông đợi bình minh…!
   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59