Page 49 - Me Toi
P. 49

-  Mày bây giờ ở đâu.
               -  Tao ở San Jose.
               -  Mẹ kiếp…! Tao cũng ở San Jose nhưng sao không gặp mày…?
               -  Có thể vì tao ít đi ra ngoài.
               -  Mày đi với ai xuống đây?

               Tuấn vỗ lưng người đứng bên tôi và giới thiệu.
               -  Đây là Chi bà con của tao và đây là Chính bạn cùng lớp. Tuấn chỉ qua người mặc áo
                   vét trắng tiếp tục.
               -  Tao đi cùng với vợ chồng Chi và vợ chồng Vũ em của Đỗ Khắc Khoan. Mày nhớ
                   thằng Khoan không? Nó học cùng lớp.
               -  Nhớ chứ… Nó với thằng Thịnh là chú cháu, trước ở trong Ty Ngân Khố.
               -  Vũ là em của Khoan.
               -  Khoan ở đâu mày?
               -  Nó đang ở Houston, Texas.

               Tôi lại có dịp quen được Chi và Vũ, hai người này cùng ở San Jose và cũng gốc Ban-Mê.
               Thực lạ…! Cứ nói tới Ban-Mê là y như có bùa ngải, chúng tôi quen nhau thân thiện chỉ
               trong chốc lát, và câu chuyện trở nên vui nhộn như đã quen nhau tự thủa nào. Phảỉ
               chăng Ban-Mê chỉ là một tỉnh nhỏ, nhưng chúng tôi lại là những con chim thoát cánh từ
               những rừng già huyền bí Cao Nguyên, từ những thung lũng thác ngàn trùng trùng, và
               cũng từ ngôi trường Trung Học Ban-Mê-Thuột dấu yêu xưa…! Tôi chợt thấy người đàn
               bà trẻ từ ngoài đường bước vào sân nhà Roãn, và Tuấn Ðen nói với tôi.
               -  Cô này là Trần Thanh Xuân.

               Tôi quay lại nhìn kỹ người đàn bà trẻ một lần nữa, rồi nhìn Tuấn Ðen.
               -  Tao đã nói chuyện trên điện thoại với cô bé này vài lần rồi. Cô ta có nụ cười răng
                   khểnh coi có duyên đáo để.
               -  Dường như nó lo mọi việc trong kỳ họp mặt này.  Tuấn vừa cười vừa nói với tôi.
               -  Tao gọi cô bé là: việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng…!

               Vừa khi tôi dứt câu nói xấu “sau lưng” cô bé thì nàng đã đứng bên cạnh tôi và chào mọi
               người. Sau khi Trần Văn

               Chính Hội Trưởng đứng giữa giới thiệu từng người để cho biết nhau, tôi quay lại bắt
               chuyện với người đẹp răng khểnh.
               -  Xin lỗi, Thanh Xuân… Gặp nhau trên điện thoại mấy lần… Bây giờ mới biết mặt.
               -  Chào anh Chính. Em thì nhận ra anh ngay qua tấm ảnh trên kỷ yếu.

               Tôi cười và đùa vui với nàng.
               -  Coi anh đẹp trai hay hình đẹp trai…?

               Thanh Xuân ngó tôi rồi phá nên cười.
               -  Hình đẹp trai hơn…!
   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54