Page 48 - Me Toi
P. 48
bụi mờ đất đỏ Ban-Mê, và không còn gì sau những đắng cay nhục nhằn bão tố của kiếp
người. Hơn bốn mươi năm tôi lang bạt như bèo trôi trên sóng động sông dài, biển lạnh
với niềm khắc khoải hờn vong quốc đau thắt trong tim, lại thêm tuổi đời dần trồng chất
lên một thân xác nghèo hèn xác xơ, tôi đã thực tình xúc động, và lệ đọng trên đôi mi
mắt tủi buồn trước những người bạn thân quen. Tối hôm nay được bắt tay nhau và
được nói với nhau lời thăm hỏi đã là hạnh phúc lắm rồi…!
Tôi bất chợt thấy Trúc, cháu bác Thông anh của Ðạt từ trong phòng khách nhà Roãn
bước ra, hắn cúi xuống cầm cây đàn guitar, và hát với Vĩnh Anh một đoạn nhạc ngắn,
lời giống như tiếng Rhadé. Lòng tôi bỗng xôn xao mừng vui vì tôi đã nhận ra hắn. Trúc
vẫn giữ nguyên được cái sung mãn của tuổi trẻ độ nào, vẫn tiếu lâm vui nhộn, vẫn phá
phách và đầy tình cảm bạn bè. Tôi tiến lại phía Trúc và gọi hắn.
- Trúc, anh Chính đây…!
Trúc bỏ đàn bước tới và hai anh em ôm lấy nhau thật chặt, bỗng tôi cảm thấy như
nghẹn lòng, như chính tôi ôm lấy đứa em mình mà hơn bốn mươi năm xa cách. Trúc
với tôi cùng xóm. Má của Trúc và Bác Thông em của má Trúc coi tôi như người trong
nhà, và tôi đã cùng Trúc đã lớn lên trong con dốc đá sỏi của nắng bụi, mưa trơn và
nước lũ từ Công Viên đổ xuống xóm. Sau cái ôm thân tình của anh em hơn là bạn bè,
Trúc nhìn tôi.
- Anh Chính…! Thế nào anh, khoẻ không? Coi anh không thay đổi nhiều đó nghe…!
Tôi ôm vai Trúc.
- Cũng vậy thôi em…! Tuy nhiên vất vả hơn ngày anh em mình còn ở trong xóm Trần
Hưng Đạo.
- Dĩ nhiên rồi anh… Anh em mình tiếc ngày đó quá đi chớ…!
Tôi buồn buồn gật đầu.
- Bốn mươi năm rồi…! Biết bao đổi thay…! Gặp nhau đây là mừng lắm rồi. Mấy cháu
rồi em…?
- Ba…
- Đã Ông nội, ông ngoại gì chưa.
Trúc lắc đầu.
- Chưa anh…! Còn anh ra sao…? Trúc hỏi.
- Anh vẫn thế thôi. Không có gì thay đổi.
Tôi và Trúc trao đổi với nhau vài câu như thế nhưng anh em tôi đã hiểu trọn vẹn được
nhau, đã hiểu được chúng tôi muốn nói gì trong những lời ngắn gọn chân tình. Trúc vội
vã chạy “show” khác ở một hội Hải Quân nên anh em đã chào nhau sau khi tôi cầm ly
rượu nhỏ do Trúc trao, và uống cạn để chúc Tết người em không cùng cha mẹ nhưng
rất thân tình này…!
Tôi gặp vợ chồngTuấn Ðen cùng lớp với dáng đen đủi nhỏ con thủa nào, đầu hắn đã
hơi sói phía trước. Tuấn Ðen hỏi tôi.