Page 46 - Me Toi
P. 46

đời lính, với éo le thời cuộc, với đắng cay tủi hờn vong quốc và nỗi băn khoăn cho một
               ngày về…!

               Tuy nhiên Vĩnh Anh vẫn là cái mối khúc mắc cho những bạn bè thương nó, do đó Nga
               đã tìm những câu phán xét dễ chịu nhất cho người bạn đào hoa này, chẳng hạn:
               -  Con à…! Lần này là lần chót nghe con… Con phải lo lấy thân… Kẻo sau này hối hận
                   không kịp…!
               -  Mẹ Kiếp…! Vừa thôi…! Mày vuốt mặt không nể mũi…! Tao bực cái mình lắm rồi đó
                   nghe Vĩnh Anh…!

               Đối với Vĩnh Anh hắn chỉ một điều phân trần:
               -  Tao biết tụi mày thương tao… Nhưng biết sao đây… Tất cả đã qua rồi. Tao đâu có
                   thể quay trở lại…

               Rượu cạn từng ly đầy, nhưng lời không cạn của những con tim tìm lại được nhau trên
               đất lạ trong tình thân bạn bè ngày cũ… Yêu thương nào cho tôi và anh, nồng ấm nào
               cho chúng ta, ngọt bùi nào mang ra trang trải giữa bạn bè, xót xa nào dâng lên trong
               đôi mắt của người xa xứ, u ẩn nào giữ kín trong lòng… Tất cả chúng ta đã nói và đã
               cảm nhận thấy rằng chỉ có tình yêu thương mới tồn tại, chỉ có tiếng gọi đoàn kết mới
               kéo chúng mình lại gần nhau… Ban-Mê, bạn hữu… Mày mày… Tao tao… Nó nó…! Chửi
               nhau đó, nhưng thân tình lại tràn đầy ra đó…! Có ai mà không hiểu được tình người
               gắn bó hôm nay trong cái hạnh phúc mày tao, tiếng gọi nhau của thủa học trò…!

               Đệ nhị tiền Họp Mặt tại nhà Thiệp rồi cũng tàn theo thời gian cố định để chúng tôi kéo
               nhau tới nhà Roãn. Chúng tôi chụp vài một tấm ảnh kỷ niệm bên hồ nước sau nhà
               Thiệp để anh chị Bích ra về không ghé nhà Roãn và hẹn nhau sẽ gặp ở Summerset
               Mobile Park vào ngay mai (28-12-2003).

               Chúng tôi chia làm hai xe để di chuyển tới nhà Roãn, nhưng truớc khi tới nhà Roãn,
               Thiệp muốn chúng tôi ghé qua hồ nước cách nhà Thiệp khoảng hai dặm để thưởng
               ngọan cảnh lạnh đẹp của hồ. Thiệp chở cặp uyên ương nửa đời hương phấn Vĩnh Anh
               & Loan đi trước dẫn đường tới hồ, và Lợi chở tôi, Nga và Lạc theo sau, chiếc xe nọ nối
               đuôi xe kia chạy trên đại lộ ba lanes mỗi chiều thênh thang như không có gì trở ngại,
               nhưng tới khúc quẹo bất ngờ chúng tôi lạc nhau. Xe Thiệp lái mất hút ở phía trước
               trong khi xe Lợi lái lại quẹo chữ “U” để đi ngược chiều với xe Thiệp lái, cũng chỉ vì hiểu
               lầm cái đèn báo hiệu chớp chớp phía sau của xe Thiệp. Từ đó hai xe càng phút càng xa
               cách nhau. Lạc bắt đầu coi bản đồ để định hướng lối về nhà Roãn, trong khi Nga nói
               với giọng Bắc kỳ đùa vui.
               -  Thế là hỏng ăn rồi con ạ…! Thằng Thiệp nó muốn bọn mình phải thăm cái hồ, có
                   nghĩa là nó muốn khoe cái hồ đẹp của nó, nay lại lạc đường mà lại không tới để
                   thưởng ngoạn cái đẹp lạnh lẽo của hồ nhà nó… Mẹ kiếp lần sau tới nhà nó là khỏi có
                   ăn đi…!
               -  Không có ăn thì uống trà. Lạc vừa nói vừa chỉ cho Lợi quẹo trái.
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51