Page 53 - Me Toi
P. 53

Tiếp đó Thiệp (Thượng Đế), Trúc, Khánh (Hai Ông Táo) và Thanh Xuân (Táo Bà) đã
               diễn một hài kịch Sớ Táo Quân. Lời sớ chú trọng tới tình hình nội bộ Ban-Mê, và Hội Ái
               Hữu THBMT nhưng cũng đã làm tất cả các bạn khán giả ngồi xem cười vui vẻ thoải
               mái.

               Trúc Bỉnh Ba thượng đài và đại diện bang Ban-Mê Florida đọc một bài thơ do anh ta
               viết với một giọng thật hùng hồn, nhưng chứa chất một niềm khắc khoải đau xót vô bờ
               của kẻ hờn vong quốc, của nửa đời tay súng giữ quê nhưng cuối cùng cũng phải buông
               xuôi theo vận nước một thời tang tóc. Lời thơ đã được Thày Trại, nhà thơ Thái Anh Duy
               gật gù khen hay. Thày nói với tôi: Thơ Trúc thật có hồn và ngạo nghễ…! Tôi thêm vào
               câu nói của thày: Nhưng có một chút xót xa cho vận nước và thân phận nổi trôi…!

               Vào giữa chương trình đôi uyên ương Thiệp-Mai đã đưa khán thính giả vào sự đam mê
               của bài thơ mà tôi đã quên tên tác giả: Cùng Nhau Dự Hội. Thiệp-Mai với giọng ngâm
               không điêu luyện bằng bà Hồ Điệp trong tiếng sáo Tao Đàn của Đài Phát Thanh Sài
               Gòn trước 75, nhưng cũng được khán giả vỗ tay nhiệt liệt và khen hay.
               Hai ảo thuật gia Thanh-Xuân và Tịnh đã diễn một màn ảo thuật: Quê Nhà, Quê Người,
               tuy không được như những nhà ảo thuật gia chuyên môn, nhưng cũng làm khán giả
               ngạc nhiên không ít. Riêng tôi, sự so sánh này đã làm tôi chột dạ và nghĩ tới quê nhà,
               nơi đó có anh em bạn bè đang nhục nhằn đói khổ, nơi đó có những đứa trẻ đang bơ vơ
               không nhà trong khi đông tới và xuân sang sống nghèo nàn. Pháo sẽ không nổ để đón
               Xuân như những mùa Xuân cũ, nàng Xuân cũng sẽ không còn lộng lẫy trên đất nước có
               nhiều gông cùm, tù đày và khủng bố bắt bớ mỗi ngày…!

               Nơi đây xứ người, tôi thân tầm gởi… muà Xuân cũng chẳng đến với cây nêu, tràng
               pháo, bánh chưng xanh, mà mùa Xuân nào cũng đến với tôi bằng rượu mềm môi, mắt
               cay và xót xa gậm nhấm tận đáy lòng khao khát yêu thương.

               Nơi phía Đông mẹ luôn chờ những đứa con Việt trở về vẽ lại giang sơn gấm vóc, và nơi
               này những đứa con Việt đang buồn tủi, tìm kiếm lối về…!

               Mẹ đó, con đây… Cánh tay nào vươn ra cho con nắm được tay Mẹ, trong khi lòng Mẹ,
               lòng con như biển động sóng gào, và nước mắt Mẹ, nước mắt con đã làm cho biển mặn
               thêm…!

               Mẹ ơi…! có mùa Xuân nào sẽ đến để cho con vui hát bên Mẹ những bài ca đồng dao
               quê nội xứ Bắc. Có mùa Xuân nào sẽ tới cho con được ôm chân Mẹ, để con được Mẹ dỗ
               dành bằng tiếng hò yêu dấu ngàn đời trên sông Hương, vang vọng núi Ngự. Có mùa
               Xuân nào thanh bình để con về tắm giữa dòng Cửu Long, hầu rửa sạch những đớn đau
               chua xót hận thù một kiếp…!

               Mẹ…! Lưng Mẹ còng, còm cõi nhưng vẫn dựa vào cha hùng tráng bên dãy Trường Sơn,
               mặt Mẹ vẫn trông ra biển Đông và tóc Mẹ vẫn rũ xuống trải dài trên biển vắng về
               khuya để khóc đợi con về…
   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58