Page 57 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 57

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


           lao tù bằng ngàn thu bên ngoài. Tôi mong anh chị em sớm chấm
           dứt ngày đó để sum họp với gia đình. Đó là lời chúc chân thành
           của tôi cho anh chị em trong ngày hôm nay."
                 Nhờ sự cởi mở dành cho đời sống của họ, các can nhân rất mau
           giác ngộ. Khi giác ngộ, họ phát giác tổ chức của họ với danh tánh
           cựu đồng chí của họ và giúp cán bộ cải huấn giáo dục để giác ngộ
           các cựu đồng chí ấy. Cứ như thế có những phát giác giây chuyền
           rộng lớn đến nỗi ba dãy nhà lao không đủ chỗ chứa vì có tháng
           riêng quận Hòa Đồng gửi đến tỉnh để cải huấn tới trên 400 người.
           Tôi phải xin tiền ngân sách quốc gia để sửa chữa nhà lao cũ của
           tỉnh Gò Công để làm nơi chứa các can nhân đã giác ngộ cao đợi
           ngày trả tự do.
                  Lúc ban đầu tôi không ngờ có nhiều cán bộ cộng sản đến thế.
           Sau nhờ bắt được một tài liệu của cục R, tức là Xứ Ủy Nam Bộ,
           cho biết số đảng viên qui định cho miền Nam là một phần trăm dân
           số, nơi nào chưa tới số đó thì phải đôn lên, còn nơi nào trên số đó
           thì phải giảm xuống. Đây là một khám phá rất quan trọng, vì trước
           đó tôi chẳng biết nơi nào có cán bộ cộng sản và nơi nào không,
           không khác nào đánh võ mù.
                  Không còn có chỗ cải huấn nữa, tôi phải bảo các quận trưởng
           chỉ đưa lên tỉnh cải huấn những cấp ủy mà thôi (xã ủy, huyện ủy,
           tỉnh ủy và liên tỉnh ủy) còn đảng viên và cán bộ thường thì cải
           huấn tại xã, tại các trung tâm cải huấn tự túc, ở đó người thọ huấn
           tự túc về cơm nước của họ và được tự do tổ chức đời sống họ, tối
           về nhà, sáng trở lại thụ huấn. Ngân sách không phải đài thọ phạm
           phí của họ.
                 Dưới đây là điển hình một lễ mãn khóa trung tâm cải huấn tự
           túc tại quân Cái Bè mà quận trưởng là ông Nguyễn Bá Cẩn. Một
           đại diện học viên đọc diễn văn thành khẩn hối hận đã lầm đường
           và xin chính phủ, nhân dân tha thứ.
                  "Nhân danh chính phủ", tôi trả lời, "tôi hoan hỷ chấp nhận lời
           thành khẩn trở về chính nghĩa quốc gia của các anh em. Bắt đầu từ
           ngày nay trở về trước, anh em không có tội gì hết vì những hoạt
           động của anh em cho kháng chiến là những hoạt động yêu nước.
           Công đó đáng được ghi vào bảng vàng. Song bắt đầu từ hôm nay,
           anh em đã biết bị cộng sản lợi dụng để làm hại cho quốc gia mà

                                           56
   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62