Page 56 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 56

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


             trợ lực của các lực lượng Bảo An và Dân Vệ dưới quyền, cộng
             thêm với sự hợp tác của cơ quan Công An, Mật Vụ cùng đảng Cần
             Lao Nhân Vị và Phong Trào Cách Mạng Quốc Gia. Ông Nguyễn
             Trân, nguyên tỉnh trưởng Khánh Hòa rồi Định Tường (hồi 1954-
             1958) đã cho biết ông đã rất thành công trong việc bình định lãnh
             thổ theo cách làm riêng của ông, nghĩa là ông xử dụng chính trị
             hơn là bạo lực, ông lấy đức trị để phủ dụ nhân dân hơn là dùng
             biện pháp công an mật vụ để khống chế:
                  "Trong buổi nói chuyện đầu tiên với phạm nhân, tôi tóm lược
             lịch sử đấu tranh của dân tộc qua các thời đại, trong đó có nhiều
             giai  đoạn  nội  chiến  do  sự  tranh  chấp  quyền  hành  giữa  các  vua
             chúa, nhưng chưa bao giờ ông cha chúng ta chịu làm tay sai cho
             ngoại bang.
                  "Cuộc tranh đấu hiện tại", tôi nói, "mang một đặc tính mới với
             mầu sắc "ý thức hệ" mà dân tộc chúng ta chưa bao giờ biết. Vấn đề
             không phải chỉ là kháng chiến chống Pháp hay không kháng chiến
             chống Pháp. Nếu chỉ là kháng chiến chống Pháp để giành độc lập
             mà thôi, không có bị ý thức hệ lái kháng chiến đi đàng khác như
             đảng Cộng Sản đang làm, thì chỉ có những tên Việt gian bán nước
             mới không kháng chiến. Chúng ta phải đào sâu vấn đề tận gốc để
             tìm lẽ phải hầu định hướng hoạt động của mình sao cho khỏi đi
             ngược lại mục tiêu mình muốn đạt tới. Hơn mười năm nay anh chị
             em đi một đàng khác, còn tôi và bao nhiêu người khác đi một đàng
             khác. Chúng ta cần thẳng thắn nói chuyện với nhau và tôi không có
             nơi nào khác là mái nhà này mà tôi đã sửa chữa lại cùng đổi cái tên
             mới là Cải Hối Thất. Tôi sẽ hết sức vui sướng để anh chị em trở về
             với gia đình với đầy đủ quyền công dân mà không còn sợ bị ai bắt
             nữa nếu anh chị em thật sự chấp nhận lẽ phải qua sự thảo luận tự
             do."
                   Độ hai, ba tuần tôi tới nói chuyện một lần ngoài sự học tập do
             cán bộ hướng dẫn.

                   Ngày mồng một Tết năm 1957, tôi đặc biệt nhấn mạnh về ý
             nghĩa thiêng liêng của ngày Tết là ngày sum họp gia đình. "Tôi
             thông cảm xâu xa với anh chị em về nỗi xa nhà, nhớ vợ hay chồng
             con cùng cha mẹ, anh chị em. Tôi cũng thông cảm lời người ta
             thường nói: "Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại", một ngày trong

                                            55
   51   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61