Page 19 - No Em Mot Doi
P. 19
mãn nguyện rồi, con nhớ mang xương cốt cha con về bên
mẹ nghe.
Cửa siêu thị chợt mở, tôi quay lại nhìn, nhưng không
phải Mỹ Thanh, nhưng một cụ già dẩy chiếc xe chợ đang lọc
cọ tiến ra, trong xe đựng vài mớ rau và một túi vải nhỏ
dường như thay cho cái bóp đầm của bà.
Hình ảnh bà cụ cô đơn giống như mẹ tôi mỗi cuối tuần
đòi theo Mỹ Thanh đi chợ, vì mẹ tôi rất sợ nỗi cô đơn, sợ
một mình ngồi nhìn chiếc máy truyền hình phát ra tiếng
ngoại ngữ, và chán ngán nghe đi, nghe lại những băng nhạc
Paris by night hay tuồng cải lương, nên mỗi khi đi chợ là mẹ
tôi chỉ trỏ hỏi lung tung về giá cả món hàng, về tên của
những món thực phẩm khô lạ, và nhất định đòi đẩy chiếc xe
để vui với nhưng tiếng lạch cạnh phát ra từ chiếc xe như vui
với con cháu đã làm tôi mủi lòng.
Bất chợt chiếc gậy của bà cụ để trên xe rơi xuống ngay
chỗ cửa ra vào, và bánh xe phiá trước đã bị rãnh cửa chặn
ngang không thể đẩy chiếc xe qua. Tôi vội chạy lại nhấc đầu
chiếc xe và dẫn bà cụ ra khỏi cửa chợ, sau đó cầm chiếc gậy
đưa cho bà. Bà cụ nhìn tôi gật đầu có vẻ biết ơn rồi lủi thủi
chậm chạp đẩy chiếc xe ra cuối bãi đậu.
Tôi tò mò yên lặng theo dõi từng cử chỉ của bà cụ. Tôi
thấy bà đã mấy lần đẩy chiếc xe chợ đi một vài bước, dừng
lại móc mảnh giấy trong túi vải, đọc lẩm bẩm vài chữ ghi
chú trong miếng giấy, nhét miếng giấy vào túi, rồi đứng lo
âu ngó quanh trong khi miệng lẩm bẩm cầu phật độ, và cứ
thế lập đi lập lại những hành động như cố gắng moi trong trí
nhớ theo sự ghi chú của bà để tìm đường về nhà.
Tôi bước tới bên bà và nhận thấy càng lúc bà cụ càng
thêm bối rối. Tôi bước lại gần hỏi.
- Thưa bác, cháu có thể giúp bác được gì không?
18