Page 320 - Ca Dao Thoi Cong San quyen 3
P. 320

Ca Dao Thời Cộng Sản
            hảo,  những  người  tôi  gặp  cũng  không  được  hoàn
            hảo. Tôi quen thuộc với những gì không hoàn hảo tới
            mức  gặp  những  gì  quá  đẹp,  quá  chu  toàn  tôi  đều
            ngờ,  đều  sợ.  Người  truyền  cho  tôi  cái  nỗi  sợ  bẩm
            sinh ấy là mẹ tôi. Bà đã qua một đời chồng rồi mới
            gặp được bố tôi. Đời chồng trước mọi sự đều tốt đẹp,
            ông  ấy  còn  trẻ,  có  địa  vị  trong  xã  hội,  nhà  giàu,  lấy
            nhau được một năm lại sinh con trai. Mà rồi chỉ ở với
            nhau được ba năm phải bỏ. Đời chồng sau thì dở, dở
            cả  mọi  đằng.  Bố  tôi  cũng  còn  trẻ,  làm  tham  biện  ở
            phủ  thống  sứ,  nhưng  ông  đã  có  vợ  và  hai  con  nên
            phải làm lẽ và lấy giấu. Mẹ tôi bảo thế là đúng số, là
            đã an phận, nhưng lại lo bố tôi sẽ bỏ khi cuộc ăn chơi
            này gây thêm phiền phức cho cái gia đình chính thức
            của ông. Hai anh em tôi là bản sao nguyên mẫu của
            bà. Những gì nhận được từ tuổi thơ mãi mãi hằn dấu
            lên cho đến hết cuộc đời chúng tôi. Nhìn bên ngoài tôi
            có tướng con nhà phong lưu nhưng cái ruột của tôi lại
            thuộc về con cái của những gia đình nghèo, lại chả có
            thế thân gì nên rất biết phận, cho thì nhận, không cho
            cũng  không  đòi,  chỉ  cầu  không  có  ai  quấy  nhiễu  là
            mừng. Em trai kém tôi năm tuổi, lấy vợ muộn, về hưu
            sớm, lúc trẻ thì thay anh hầu hạ mẹ, về già thì đi chợ
            nấu cơm, giặt quần áo thay vợ chăm sóc các con. Cả
            đời chỉ biết cười, cái cười nhẫn nhục, bằng lòng với
            những  gì  mình  có.  Tôi thì  khác,  một  cuộc  sống  bên
            ngoài ai cũng biết là khiêm tốn, nhẫn nại, ít làm phiền
            người  khác  và  chả  dám  gây  sự  với  một  ai.  Nhưng
            cuộc  sống  bên  trong  cũng  có  nhiều  tham  vọng,  làm
            quan  hay  làm  anh  nhà  giàu  thì  không  dám  vì  tôi
            không  có  bản  lĩnh  tiến  thân  bằng  hoạn  lộ  hay  kinh
            doanh. Tôi chỉ có một ao ước duy nhất là được viết
            văn cho đến già. Với cái tài tôi tự biết, tôi phải sống
            rất  lâu  và  viết  rất  nhiều  may  ra  mới  được  một  hai
            cuốn sách hay, mà cũng chỉ hay trong cái thời của nó
            chứ  không  thể  hay  ở  mọi  thời.  Tôi  tự  nhận  tôi  là

                                       319
   315   316   317   318   319   320   321   322   323   324   325