Page 145 - The Secret Garden
P. 145

- Suốt mười năm qua làm gì có ai ở trong vườn, - Colin kêu lên. – và không có cửa vào mà.

               - Không chỉ có mình tôi, - lão Ben nói một cách khô khan, - và tôi cũng không đi đằng cửa. Tôi trèo
               qua tường. Nhưng rồi bệnh thấp khớp đã giữ chân tôi suốt hai năm qua.

               - Thì ra bác là người vẫn xén tỉa cây! – Dickon kêu to. – Cháu đã không tài nào hiểu nổi điều đó.

               - Bà nhà đã yêu quý khu vườn biết bao! – Lão Ben chậm rãi. – Và bà là một phu nhân thật trẻ trung
               xinh đẹp. Có lần bà bảo tôi: "Này bác Ben, - bà vừa nói, vừa cười, - nếu có ngày tôi bị ốm hoặc bận
               đi xa, thì bác phải chăm sóc các khóm hồng này giúp tôi đấy nhé". Nay bà đã khuất bóng, và còn có
               lệnh không ai được phép bén mảng đến đây. Nhưng tôi vẫn cứ đến... - lão cằn nhằn vẻ ngoan cố.

               - Tôi vào bằng cách trèo tường... cho tới khi bệnh khớp ngáng chân tôi. Và mỗi năm, tôi chỉ còn làm
               được tí chút. Bà nhà là người xem trọng sự nền nếp.

               - Nó chẳng được như thế này nếu không có bác chăm sóc, - Dickon tiếp. – Cháu đã hết sức ngạc
               nhiên.

               - Tôi lấy làm mừng vì ông đã xử sự như vậy, - Colin nói. – Nhưng ông biết phải giữ bí mật như thế
               nào chứ?

               - Ấy, tôi biết, thưa cậu, -lão Ben trả lời. – Vả lại, đối với một người bị thấp khớp như tôi thì vào đằng
               cửa vẫn dễ dàng hơn.

               Trên bãi cỏ gần cái cây, Mary buông cái xẻng bứng cây xuống. Colin với tay nhặt nó lên. Vẻ kỳ quặc
               hiện trên khuôn mặt thằng bé, và nó bắt đầu xới đất. Bàn tay mảnh khảnh yếu ớt, nhưng nó vẫn
               làm, mặc cho mọi người đứng nhìn. Mary đăm đăm nhìn nó đến nỗi tưởng chừng quên cả thở:
               thằng bé đang xắn ngập lưỡi xẻng xuống đất rồi lật lên.

               - Cậu làm được mà! Cậu làm được mà! – Mary thầm nói với chính mình, - Tớ đã bảo cậu làm được
               mà!


               Đôi mắt tròn xoe của Dickon tràn ngập nỗi tò mò háo hức, nó không thốt nổi nên lời. Lão Ben
               Weatherstaff cúi xuống nhìn chăm chú.

               Colin vẫn kiên trì. Sau lúc đã lật được mấy xẻng đất đầy, nó hớn hở bảo Dickon bằng giọng
               Yorkshire đúng điệu nhất của nó.

               - Anh bảo anh sẽ đưa tôi tới đây để đi lại như mọi gã trai khác, và anh còn bảo muốn thấy tôi đào
               xới đất đai. Tôi nghĩ anh đã được thỏa nguyện rồi đấy. Mới ngày đầu tiên mà tôi đã biết đi và bây
               giờ còn đang đào đất nữa chứ.

               Miệng lão Ben lại há ra khi nghe thằng bé nói, lão chỉ còn biết cười khùng khục.

               - Chà! – lão bảo, - nghe kiểu này mới hay cậu cũng dí dỏm ra trò. Cậu đúng là một gã Yorkshire chính
               cống. Lại biết xới đất nữa chứ. Cậu có muốn trồng một cái gì đó không? Để tôi đi kiếm cho cậu một
               giỏ hồng.

               - Ông đi kiếm ngay đi! – Colin bảo, nó đang hào hứng với việc xới đất. – Nhanh lên! Nhanh lên!

                                                                                                          145
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150