Page 141 - The Secret Garden
P. 141
- Cậu ấy có thể làm được! Cậu ấy có thể làm được! Cậu ấy có thể làm được! Cậu ấy có thể! - Nó lắp
bắp nói trong hơi thở dồn dập.
Sau một hồi giằng co ngắn ngủi và dữ dội, tấm chăn dày đắp chân tuột xuống mặt đất. Dickon xốc
một bên nách cho Colin, hai cẳng chân gầy guộc duỗi ra, đôi bàn chân còm nhom đặt xuống bãi cỏ.
Colin liền đứng thẳng dậy, ngay lập tức, như một mũi tên và cao hẳn lên. Đầu nó hất ra sau và đôi
mắt kỳ lạ của nó sáng rực tựa ánh chớp.
- Nhìn tôi đây! - Nó bảo lão Ben. - Hãy nhìn tôi xem! Ông ấy! Hãy nhìn tôi xem.
- Cậu ấy đứng thẳng như tôi vậy! - Dickon kêu to. - Cậu ấy đứng thẳng như bất kỳ gã trai nào ở xứ
Yorkshire này!
Và Mary thấy những gì lão Ben Weatherstaff đã làm kỳ quặc không sao kể xiết. Lạo nghẹn thở, nuốt
nước bọt rồi bỗng nhiên nước mắt lão rớt xuống hai gò má nhăn nheo dãi dầu sương gió trong khi
hai bàn tay già nua của lão cứ đập đập vào nhau.
- Chà! - Lão bật kêu thành tiếng. - Những lời dối trá mà người ta nói! Chúng bảo cậu gầy như cái que
và trắng lợt như bóng ma, nhưng có thấy cái bướu nào trên người cậu đâu. Chúa phù hộ cho cậu!
Dickon giữ một bên tay Colin thật chắc, nhưng thằng bé không hề khuỵu chân xuống. Nó đứng
thẳng, thẳng hơn nữa rồi nhìn xoáy vào mặt lão Ben.
- Tôi là chủ của ông, khi cha tôi đi vắng. Và ông phải vâng lời tôi. Đây là khu vườn của tôi. Đừng có
liều lĩnh mà nói một lời nào về nó nữa! Ông hãy xuống thang và ra lối đi dạo, cô Mary sẽ gặp ông ở
đó rồi đưa ông tới đây. Tôi muốn nói chuyện với ông. Lẽ ra chúng tôi không cần đến ông, nhưng bây
giờ thì ông sẽ phải giữ bí mật. Nhanh chân lên!
Khuôn mặt già nua nhăn nhó của lão Ben Weatherstaff vẫn còn đẫm nước mắt. Tưởng chừng lão
không tài nào rời mắt khỏi cậu Colin gầy gò đang đứng thẳng người trên đôi chân của cậu ta, đầu
ngẩng hất ra sau.
- Chà chà! Anh bạn trẻ, - lão nói thì thầm. - Chà! Anh bạn trẻ của tôi!
Và rồi như chợt nhớ ra điều gì, lão đưa tay chạm vào vành chiếc mũ làm vườn của lão, nói.
- Xin vâng, thưa cậu! Vâng, thưa cậu! - rồi biến mất với vẻ phục tùng khi bước xuống chiếc thang.
141