Page 137 - The Secret Garden
P. 137
- Chúng mình phải làm bộ rằng cây nào mà chẳng giống cây nào, - thằng bé nói. - Chúng mình đừng
bao giờ kể cho cậu ấy nó đã gãy ra làm sao, anh bạn tội nghiệp. Giả sử cậu ấy có hỏi bất cứ điều gì
về nó thì chúng mình phải... chúng mình phải gắng tỏ ra vui vẻ.
- Ừ, chúng mình sẽ phải làm thế. - Mary đáp. Nhưng nó chẳng hề thấy vui chút nào khi ngoái lại nhìn
cái cây nọ.
Những lúc như vậy, nó tự hỏi liệu có bao nhiêu phần sự thực trong những câu chuyện khác mà
Dickon đã kể nó nghe. Thằng bé cứ vò đầu với vẻ bối rối, thế nhưng trong đôi mắt xanh biếc của nó
lại lộ ra ánh vô tư.
- Bà Craven là một quý bà trẻ đáng yêu, - Dickon tiếp tục, vẻ hơi lưỡng lự. - Mẹ tôi cho rằng có lẽ bà
ấy đã quay lại Trang viên Misselthwaite rất nhiều lần để chăm sóc cho cậu chủ Colin, như các bà mẹ
thường làm khi đã rời bỏ thế gian này. Họ phải trở về, cô cũng biết đấy. Ngẫu nhiên bà xuất hiện
trong vườn, ngẫu nhiên bà xui khiến chúng mình bắt tay vào việc, và bảo chúng mình mang con trai
bà đến đây.
Mary nghĩ thằng bé muốn ám chỉ tới Phép màu. Con bé vốn một lòng tin tưởng vào Phép màu. Tự
đáy lòng, nó hoàn toàn tin rằng Dickon biết làm ra phép thuật, tất nhiên là những phép thuật tốt
lành lên mọi thứ xung quanh cậu ấy và đó là lý do tại sao mọi người lại yêu quý cậu ấy đến vậy, còn
các loài thú hoang thì coi cậu như một người bạn. Nó kinh ngạc vô cùng vì chính vào lúc Colin đưa
ra câu hỏi nguy hiểm đó thì chim ức đỏ lại từ đâu bay đến. Nó có cảm tưởng phép thuật của Dickon
đã hiển hiện trong suốt buổi chiều hôm ấy và biến Colin thành một đứa trẻ hoàn toàn khác trước.
Quả khó mà hình dung thằng Colin trong vai cái tạo vật điên cuồng đã từng gào rú, đánh đấm và cắn
nghiến cả chiếc gối của mình. Đến màu da trắng bệch của nó cũng dường như thay đổi. Cái sắc đỏ
mơ hồ ửng lên trên mặt, cổ và tay nó khi lần đầu tiên bước vào khu vườn chưa bao giờ mất đi. Giờ
trông nó như được làm bằng xương bằng thịt chứ không phải một bức tượng sáp.
Chúng thấy chim ức đỏ tha mồi cho con mái mấy lần liền, và chính cảnh tượng ấy đã gợi ý về bữa
trà chiều mà Colin cảm thấy cần phải có.
- Cậu đi bảo một gia nhân nào đó dọn trà chiều cho chúng ta ở lối đi dạo có hàng đỗ quyên đằng kia
nhé, - nó bảo. - Rồi sau đó cậu và Dickon ra bưng nó về đây.
Đó quả là một ý tưởng hay, lại dễ thực hiện, và khi tấm vải trắng được trải rộng trên bãi cỏ, trà
nóng, bánh mì nướng phết bơ với bánh xốp đã được những đứa trẻ đang đói ngấu vui vẻ chén ngay
tức thì. Mấy con chim đang nhảy nhót trên một đoạn lối mòn trong vườn dừng lại như muốn dò hỏi
chuyện gì đang diễn ra và bị cuốn vào cuộc điều tra, tìm hiểu những mảnh bánh vụn. Hạt dẻ và Vỏ
sò tót vội lên cây cùng với mấy mẩu bánh, còn Bồ hóng đớp lấy cả một nửa miếng bánh xốp phết
bơ lui về một góc rỉa rỉa, lật đi lật lại, sau đó nó kêu lên quạ quạ như để ghi nhận chiến lợi phẩm
trước khi quyết định nuốt chửng với tất cả niềm vui sướng hả hê.
Buổi chiều hôm ấy đã trôi qua mang theo bao phút giây ngọt ngào êm dịu. Mặt trời đang chìm dần
trong ánh hoàng hôn vàng, bầy ong đang bay về tổ và bóng chim chóc qua lại cũng thưa thớt dần.
Dickon và Mary vẫn ngồi trên bãi cỏ, chiếc giỏ đựng bữa trà đã được xếp lại để mang về nhà.
137