Page 133 - The Secret Garden
P. 133

Trên các nẻo đường mòn chúng đi không có lấy một bóng người nào. Thực ra đám làm vườn đã
               được dặn dò phải tránh đi chỗ khác. Nhưng chúng vẫn lẩn qua lẩn lại giữa các đám cây bụi, rồi lại
               ló ra và đi vòng qua các luống hoa. Rốt cuộc, khi bọn trẻ rẽ vào lối đi dạo bên mấy bức tường cao
               phủ đầy dây thường xuân, cái cảm giác phấn khích trước nỗi xúc động đang tới gần khiến chứng, vì
               một lý do kỳ lạ nào đó mà chúng không thể giải thích nổi, bắt đầu mở miệng thì thào với nhau.

               - Đây là,- Mary nói qua hơi thở. – Đây là nơi tớ thường đi tới đi lui và luôn băn khoăn suy nghĩ.

               -Thế hả? – Colin khẽ kêu và đưa mắt nhìn đám dây thường xuân với nỗi tò mo háo hức. – Nhưng tớ
               chẳng thấy gì hết,- nó thì thầm. – Không có lấy một cánh cửa.

               - Đó chính là điều đã khiến tớ suy nghĩ,- Mary nói. Xung quanh im phăng phắc, không cả tiếng thở
               nhẹ, chiếc xe lại lăn bánh.

               - Kìa là khu vươn nơi ông Ben Wealtherstaff làm việc. – Mary bảo.

               - Thật hả? – Colin nói.

               Thêm mấy bước nữa, Mary lại thì thầm. - Còn đây là nơi con chim ức đỏ hay bay qua bức tường,-
               con bé nói.

               -Thật chứ? – Colin kêu toáng lên.– Ôi! Ước gì nó trở lại!

               - Và kia,- Mary nói với vẻ trang trọng xen lẫn thích thú, chỉ tay vào dưới bụi tử đinh hương( cây bụi
               có hoa màu tím nhạt hoặc trắng , mùi thơm dễ chịu) lớn- chính là nơi nó đậu trên một đống đất nhỏ
               mà chỉ cho tớ chiếc chìa khóa.

               Thế là Colin nhỏm hẳn người lên.

               - Đâu? Đâu? Chỗ đó hả? – Thằng bé kêu lên, đôi mắt mở thao láo như mắt sói.

               Dickon đứng lặng yên, chiếc xe đẩy cũng dừng bánh.

               - Còn đây,- Mary nói, nó rón rén bước tới luống hoa gần đám dây thường xuân,- là nơi tớ nói chuyện
               với nó khi nó từ trên bờ tường kia hót vọng xuống. Chỗ này là đám dây thường xuân bị gió thổi lật
               lên,- nói đoạn con bé đưa tay vén tấm rèm màu xanh đang buông rủ xuống.

               - Ôi! Thế sao! – Colin thở hổn hển.

               - Và đây, cái tay nắm, còn đây là cánh cửa ra vào. Dickon, đẩy cậu ấy vào trong đi, đẩy cậu ấy vào
               trong nhanh lên!

               Dickon ra tay bằng một cú đẩy mạnh, chắc và hết sức tuyệt. Colin buông phịch người tựa vào tấm
               đệm, thở hổn hển vì sung sướng, nó đưa tay bưng kín mắt để không thấy gì cho tới khi cả ba đã
               vào tới bên trong, chiếc xe dừng khựng lại như được điều khiển bởi phép thuật và cánh cửa khép
               lại sau lưng.

               Chỉ đến khi đó nó mới bỏ tay ra và nhìn quanh một lượt, như Dickon và Mary trước đây đã từng
               làm. Và trên bức tường, đất đai, cây cối cùng những cánh nhánh mềm mại đang đung đưa trong gió


                                                                                                          133
   128   129   130   131   132   133   134   135   136   137   138