Page 138 - The Secret Garden
P. 138
Bấy giờ Colin vẫn còn ngả người trên tấm nệm, mấy lọn tóc dày được vén hai bên trán, gương mặt
hoàn toàn mang khí sắc tự nhiên.
- Tớ không muốn buổi chiều này qua mau, nhưng ngày mai tớ sẽ trở lại, và ngày kia, ngày kìa, ngày
kịa cũng thế.
- Cậu đã lấy đủ không khí trong lành rồi, phải không? - Mary hỏi.
- Tớ chẳng mong gì hơn, - nó trả lời. -Lúc này, tớ đã được thấy mùa xuân và rồi tớ sắp được thấy
mùa hạ. Tớ sắp được thấy mọi thứ sinh sôi nảy nở ở đây. Ngay bản thân tớ cũng đang lớn lên ở
chính nơi đây.
- Cậu sẽ như vậy, - Dickon bảo, - sẽ dạo chơi quanh vùng, sẽ đào xới như mọi người vẫn làm từ bao
lâu nay.
Colin xúc động ghê gớm.
- Đi dạo! Xới đất! Tôi sẽ như thế thật chứ?
Dickon liếc nhìn nó với vẻ thận trọng đầy tế nhị. Cả nó lẫn Mary chưa từng hỏi xem liệu có vấn đề gì
với đôi chân của Colin hay không.
- Hẳn là vậy rồi, - nó nói một cách cả quyết. - Cậu... cậu có đôi chân gầy, giống như chân của những
người khác!
Mary hơi hoảng hốt, cho tới khi nó nghe Colin đáp lại.
- Thực ra hai chân tôi cũng chẳng đau đớn gì, - cậu ta đáp, - mỗi tội gầy yếu quá. Chúng run rẩy đến
nỗi tôi e rằng khó mà đứng vững được. Mary và Dickon cùng thở ra nhẹ nhõm.
- Một khi cậu đã không còn thấy sợ phải đứng lên, - Dickon nói với niềm vui vừa trở lại, - thì cậu
chẳng có gì phải sợ nữa.
- Tôi sẽ thế ư? - Colin hỏi, nó nằm lặng người như thể đang kinh ngạc trước những điều mới mẻ ấy.
Chúng hoàn toàn im lặng hồi lâu. Mặt trời xuống thấp dần. Đây chính là giờ phút mà mọi thứ đều vô
cùng tĩnh lặng, và chúng đã có một buổi chiều thật bận rộn và hứng thú. Colin trông ra dáng một
anh chàng đang nghỉ ngơi thư thái. Ngay đến mấy con vật cũng thôi nhảy nhót tới lui mà túm tụm
vào một chỗ, nằm nghỉ gần bên lũ trẻ. Bồ hóng đậu trên một cành cây thấp, co một cẳng lên và mơ
màng ngủ gật. Mary thầm nghĩ có lẽ vài phút nữa nó còn ngáy cũng nên.
Giữa lúc đang yên lặng như vậy, cả bọn giật mình khi Colin ngẩng lên thốt ra một tiếng gần như thì
thầm.
- Người đàn ông kia là ai?
Dickon và Mary vội đứng bật dậy.
- Người đàn ông nào? - Cả hai đứa kêu lên khe khẽ. Colin chỉ về phía bức tường cao.
138