Page 136 - The Secret Garden
P. 136

Câu chuyện khiến chúng khúc khích cười vui vẻ đến nỗi phải đưa tay bịt miệng, sợ nhỡ có người
               nghe thấy. Từ mấy ngày trước, Colin đã được dặn dò phải thì thầm, nói khẽ. Nó thích sự bí ẩn vây
               quanh chuyện này, nhưng giữa lúc niềm vui đang dâng lên tột đỉnh thì khó lòng mà kìm nổi.


               Từng giây từng phút của buổi chiều hôm ấy đầy ắp những điều mới mẻ.

               Mỗi giờ trôi qua, ánh nắng lại càng rực rỡ óng ả hơn. Chiếc xe được kéo trở lại dưới tán cây ban
               nãy, Dickon ngồi xuống bãi cỏ rồi rút cây sáo ra, trong lúc Colin ngắm nghía cái gì đó mà nó không
               kịp để ý lúc trước.

               - Đằng kia có một cây cổ thụ thì phải? - Colin hỏi, Dickon đưa mắt qua bãi cỏ về phía cái cây, Mary
               cũng nhìn theo, một hồi yên lặng ngắn ngủi.

               - Ừ, - Dickon đáp, và cái giọng trầm trầm của nó thoắt nhẹ bỗng.

               Mary chằm chằm nhìn cái cây, vẻ suy nghĩ.

               - Cành nào cũng xám xịt, chẳng có lấy một chiếc lá, - Colin tiếp tục. - Nó hoàn toàn chết rồi, phải
               không?

               - Đúng thế, - Dickon thừa nhận. - Nhưng những nhánh hồng kia đang phủ lên cây, rồi chúng sẽ trổ
               đầy hoa lá để che kín thân gỗ chết. Khi ấy thì chẳng còn vẻ gì là cây chết. Có khi lại là chỗ đẹp nhất
               vườn ấy chứ.

               Mary vẫn đăm đắm nhìn cây và suy nghĩ.

               - Có vẻ như một cành lớn đã bị gãy, - Colin bảo. - Tớ tự hỏi làm sao lại ra nông nỗi ấy?

               - Nó đã từng bị thế nhiều lần trong năm, - Dickon trả lời.

               - Kìa! - Dickon bỗng giật mình và đặt bàn tay lên vai Colin. - Nhìn những con chim ức đỏ kìa! Nó đấy!
               Nó đang tìm con mái của nó.

               Colin đã quá chậm, nhưng nó cũng kịp nhìn thấy bóng chim tựa một vệt màu sáng đỏ vụt qua, mỏ
               nó đang ngậm một vật gì đó. Nó lao vụt qua đám cây xanh mướt và biến mất sau góc vườn cây cối
               mọc san sát nhau. Colin lại ngả người vào tấm nệm, cười khe khẽ.

               - Nó mang trà cho vợ nó đấy mà. Cũng phải năm giờ rồi. Tớ muốn có một tách trà. Thế là hai đứa
               kia thoát nạn.

               - Một phép màu nào đó đã gửi chim ức đỏ đến với chúng ta, - Mary bảo

               Dickon với vẻ bí mật. -Tớ nghĩ đó là cả một Phép màu.

               Con bé và Dickon, cả hai đều rất sợ Colin có thể hỏi han gì đó về cái cây có một cành bị gãy mười
               năm về trước, chúng đã bàn kỹ với nhau chuyện này và Dickon cứ vò đầu bứt tai mãi.







                                                                                                          136
   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141