Page 144 - The Secret Garden
P. 144

- Không đâu ạ, - lão bảo – Cậu đâu có thế. Nhưng cậu đang làm gì vậy, cứ giấu mình mãi khiến mọi
               người nghĩ rằng cậu què quặt và chậm hiểu?

               - Chậm hiểu! – Colin giận dữ nói. – Kẻ nào dám nghĩ thể?

               - Có khối ra đấy, - Lão Ben đáp. – Thế gian này thiếu gì bọn lừa làm ta inh tai nhức óc, nhưng chúng
               không be be và chỉ rặt nói láo. Cậu cứ tự giam mình lại để làm gì?

               - Ai cũng cho rằng tôi sắp chết, - Colin nói cộc lốc. – Tôi không như thế!

               Nghe nó nói với vẻ cả quyết, lão Ben nhìn khắp người nó, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.

               - Cậu mà chết! – Lão nói với niềm hân hoan. – Không hề. Cậu có thừa can đảm bên trong cậu. Khi
               tôi thấy cậu hăm hở buông chân xuống đất, tôi liền hiểu ngay rằng cậu chẳng việc gì sất. Hãy ngồi
               xuống tấm chăn kia một lát đã, thưa cậu chủ, rồi cho tôi biết mệnh lệnh của cậu.

               Đây quả là một sự pha trộn kỳ dị giữa sự dịu dàng chua chát và hiểu biết tinh tường trong tính cách
               của lão. Mary đã dặn dò lão đủ điều từ lúc bên ngoài lối đi dạo. Điều cốt yếu cần phải nhớ, nó bảo
               với lão, là Colin đang ngày một khỏe ra. Chính khu vườn này đã mang lại điều đó.Không một ai
               được phép khiến cậu ấy nhớ lại chuyện ốm đau chết chóc.

               Vị tiểu vương hạ cố ngồi xuống tấm chăn dưới gốc cây.

               - Công việc ông thường làm trong khu vườn này là gì vậy, ông Weatherstaff? – Colin hỏi thăm.

               - Bất kể việc gì tôi được sai khiến, - lão Ben đáp. – Kể ra tôi cũng được chiếu cố, bởi vì bà ấy quý
               tôi.

               - Bà nào? – Colin hỏi.

               - Bà mẹ của cậu., - lão Ben đáp.

               - Mẹ của tôi? – Colin thốt lên, rồi nó lặng người nhìn ông già. – Đây là khu vườn của bà, có đúng
               không?

               - Vâng, thưa đúng! – Và lão Ben cũng nhìn nó. – Chỉ có bà nhà ưu ái nó nhất.

               - Giờ đây nó là khu vườn của tôi. Tôi cũng yêu nó. Tôi sẽ đến đây hàng ngày, Colin tuyên bố. –
               Nhưng nó vẫn phải là một bí mật. Mệnh lệnh của tôi là không ai được biết chúng tôi đã đến đây.
               Dickon và cô em họ của tôi sẽ làm vườn và giữ cho nó sống. Thỉnh thoảng tôi sẽ của ông đến giúp
               họ một tay, nhưng ông chỉ được tới khi không một ai nhìn thấy.

               Khuôn mặt lão Ben Weatherstaff méo đi trong nụ cười già nua khô khốc.

               - Trước kia tôi cũng đã từng tới đây, khi không ai nhìn thấy tôi, - lão bảo.

               - Cái gì? – Colin thốt lên. – Khi nào?

               - Lần cuối tôi tới đây, - lão đưa tay xua cằm rồi ngó quanh, - là quãng hai năm về trước.



                                                                                                          144
   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149