Page 149 - The Secret Garden
P. 149
- Tớ không muốn làm một kẻ kỳ cục, - Colin nói. – Tớ cũng không muốn trở thành một kẻ như vậy, -
Nó nghiêm mặt tỏ vẻ quyết tâm.
Colin quả là một thằng bé biết tự trọng. Nó nằm suy nghĩ hồi lâu và chính lúc ấy, Mary nhận ra nụ
cười tuyệt đẹp của nó bắt đầu nở trên môi và từ từ làm biến đổi toàn bộ gương mặt nó.
- Từ nay tớ sẽ thôi không còn là kẻ kỳ cục, nếu hằng ngày tớ được tới khu vườn ấy. Ở đấy hẳn là có
Phép màu nào đó, một thứ Phép màu tử tế, mà cậu cũng biết rồi còn gì, Mary. Tớ cam đoan rằng nó
có tồn tại đấy.
- Tớ cũng tin như vậy.
- Cho dù nó không phải là Phép màu thật đi chăng nữa, - Colin bảo, - chúng ta vẫn có thể coi như
thế. Có một cái gì đấy... một cái gì...!
- Thì đấy chính là Phép màu. – Mary nói, - nhưng nó không hắc ám, mà tốt đẹp, trong trẻo.
Hai đứa luôn gọi đó là Phép màu, và quả thực mọi thứ cũng dường như thế trong những ngày tiếp
theo, những ngày tháng kỳ diệu, rực rỡ và quá đỗi lạ lùng. Ôi! Biết bao chuyện đã xảy ra trong khu
vườn ấy! Nếu bạn chưa bao giờ có một khu vườn, bạn chẳng hiều nổi đâu; nhưng nếu bạn có một
khu vườn rồi thì bạn sẽ hiểu rằng bạn sẽ phải viết cả một cuốn sách để tả lại tất cả những gì đã xảy
ra nơi đó.
Đầu tiên, dường như tất cả những gì có màu xanh đang không ngớt tìm đường vươn lên mặt đất,
giữa đám cỏ, trong các luống hoa, thậm chí ngay cả từ các khe nứt trên tường. Rồi những mầm
xanh bắt đầu nhú thành chồi, chồi đâm lá và lá bắt đầu khoe sắc, mọi sắc độ của màu xanh, màu
tím và đỏ thẫm. Để rồi vào những ngày hạnh phúc của mình, muôn vàn đóa hoa cùng bừng lên khắp
nơi, trên từng tấc đất, từng xó xỉnh trong vườn. Lão Ben Weatherstaff đã bao lần chứng kiến cảnh
tượng ấy, lão đã tự tay cạo sạch lớp vữa giữa các viên gạch trong bức tường rồi nhồi từng vốc đất
vào đó giúp cho các thứ rêu cỏ đáng yêu mọc được dễ dàng hơn.
Diên vĩ và loa kèn trắng ngoi lên khỏi cỏ dại thành từng búi hoa, còn các khoảng bong dâm trong
vườn thì phủ đầy phi yến và thạch thảo.
- Bà ấy thích tất cả các loài cây đầy nhựa sống đang vươn lên trời xanh, bà thường bảo vậy. Chẳng
phải bà coi thường mặt đất đâu, bà yêu nó lắm nhứng bà bảo bầu trời xanh mới tuyệt vời làm sao.
– Lão ben nói.
Chỗ hạt giống mà Dickon và Mary gieo đã mọc xanh giờn như thể được các nàng tiên chăm sóc.
Các giống hoa anh túc mịn như sa tanh đang giập dờn trong gió nhẹ, vui vẻ thách thức những cây
đã ở trong vườn từ nhiều năm nay – bon này dường như muốn thú nhận chúng đang tự hỏi làm
cách nào mà những kẻ lạ mặt đó lại vào được đây. Và kìa! Những khóm hồng, những đóa hoa hồng!
Chúng đang mọc lên khỏi thảm cỏ, quấn quanh chiếc đồng hồ mặt trời, ôm lấy các thân cây để rồi
buông chùng xuống đất. Chúng còn bò ngược lên các bức tường rồi mới chịu tỏa rộng ra các cành
buông rủ xuống khác nào thác nước. Chúng đang sống lại từng ngày từng giờ. Những chiếc lá tươi
149