Page 153 - The Secret Garden
P. 153
Colin phấn khởi, Mary cũng vậy. Nhớ lại hình ảnh các vị thầy tu và những kẻ mộ đạo trong các hình
vẽ minh họa, Colin đưa ra gợi ý và cả bọn nên ngồi khoanh chân dưới tán cây.
- Cũng tựa như đang ngồi trong một ngôi đền, - Colin bảo, vả lại bây giờ tớ khá mệt rồi, tớ muốn
ngồi.
- Ấy! – Dickon bảo, - cậu không được bắt đầu bằng cách nói rằng mình bị mệt. Cậu có thể làm hỏng
phép màu mất.
Colin quay sang nhìn nó, nhìn sâu vào đôi mắt tròn ngây thơ của thằng bé.
- Đúng thế, - nó chậm rãi nói,- tớ chỉ được nghĩ đến Phép màu mà thôi.
Quang cảnh hết sức trang trọng và huyền bí khi cả bọn ngồi xuống thành vòng tròn. Lão Ben
Weatherstaff có cảm tưởng như đang bị dẫn ra mắt tại một buổi cầu nguyện nào đó.Bình sinh lão
vốn có thành kiến với những cái được gọi là "tụ tập cúng bái", vậy nhưng đây lại là công chuyện của
vị tiểu vương, lão không hề bực bội, thậm chí còn thấy biết ơn vì được mời tham dự.
Cô chủ nhỏ Mary thì mê mẩn một cách trang nghiêm. Dickon ôm con thỏ trong tay, có lẽ nó đang ra
một hiệu lệnh riêng của người dạy thú mà không ai nghe thấy. Rồi nó ngồi xếp bằng tròn như
những người khác. Con quạ, con cáo, hai tên sóc và con cừu non từ từ sán lại tạo thành một vòng
quanh thằng bé.
- Bọn thú đã tới, - Colin nói vẻ nghiêm trang – Chúng muốn giúp chúng ta.
Colin trông thật đẹp, Mary nghĩ thầm. Thằng bé ngẩng cao đầu và cảm thấy mình như một vị trưởng
tế, đôi mắt kỳ lạ của nó lúc này lấp lánh những ánh nhìn tuyệt đẹp. Ánh nắng xuyên qua tán cây
chiếu vào người nó.
- Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu, - nó nói, - chúng ta sẽ lắc lư về phía trước và phía sau, phải không
Mary, như thể chúng ta là những giáo sỹ Hồi giáo thần bí.
- Tôi không thể lắc lư về phía trước về phía sau được,- Lão Ben bảo, - Tôi bị đau khớp mà.
- Phép màu sẽ đẩy lùi chúng, - Colin đáp lại bằng giọng của một Thầy Cả. – Nhưng chúng ta sẽ
không lắc lư cho đến khi nó làm ra điều đó. Ta sẽ chỉ hát thánh ca.
- Tôi không thể hát thánh ca, - lão Ben nói hơi gắt gỏng – Họ đã đuổi tôi ra khỏi đội hợp xướng nhà
thờ ngay cái lần duy nhất tôi thử hát.
Không ai cười. Mọi người đều giữ vẻ mặt nghiêm trang. Thậm chí khuôn mặt Colin không gơn
thoáng tức giận. Nó mải mê suy nghĩ về Phép màu.
- Vậy thì tôi sẽ hát thánh ca. – Nó nói. Và nó bắt đầu, với khí thế của một chàng trai – " Mặt trời
đang tỏa rạng - mặt trời đang tỏa rạng. Ấy là Phép màu. – Hoa lá đang đua nở, Rễ cây đang vươn
lên. - Ấy là Phép nhiệm màu. – Được sống là màu nhiệm. – Nhiệm màu ở trong ta. – Nó đang ở
trong ta, nó đang ở trong ta. Ở trong mỗi chúng ta. Trong tấm lưng của Ben Weartherstaff. Phép
màu! Phép màu! Hãy tới và cứu rỗi chúng con!"
153