Page 152 - The Secret Garden
P. 152

nhưng phải nói Phép màu của cô ấy đã giúp tôi – và cả Dickon nữa. Mổi buổi sang, mỗi buổi tối và
               mỗi ngày trôi qua, chừng nào tôi còn nhớ được, tôi sẽ bảo rằng: "Phép màu ở trong chính ta! Phép
               màu đang giúp ta khỏe mạnh! Ta đang khỏe mạnh như Dickon, khỏe mạnh chẳng kém gì Dickon!"
               Ngay cả mọi người cũng phải làm thế. Đấy là thí nghiệm của tôi. Liệu ông có giúp tôi không, ông Ben
               Weatherstaff?

               - Vâng, vâng, thưa ngài. – Lão Ben đáp – Vâng, vâng!

               - Nếu mọi người giữ vững ý chí, làm việc đều đặn hàng ngày như những người lính đang khổ luyện
               ngoài thao trường, chúng ta sẽ tận mắt thấy những gì sắp xảy ra và biết được nếu thí nghiệm ấy
               thành công. Nếu như bạn học hỏi mọi điều, nghiền ngẫm thấu đáo tới mức chúng in sâu vào tâm
               trí, thì tôi cho rằng điều đó cũng như một thứ Phép màu. Nếu bạn gọi nó tới giúp, nó sẽ trở thành
               một phần của các bạn, nó sẽ ở lại và làm nên mọi chuyện.

               - Có lần tớ đã nghe một viên sĩ quan ở Ấn Độ bảo với mẹ tớ rằng có những vị thầy tu khất thực cầu
               nguyện một câu đến cả ngàn lần, - Mary bảo.


               - Tôi cũng từng nghe bà vợ ông Jem Fettleworth lải nhải gọi ông Jem là một tay cục súc nghiện rượu
               hàng ngàn lần, - lão Ben Weatherstaff nói tỉnh queo. – Ông ta vốn hay giấu vợ lỉnh tới quán "Sư tử
               xanh" nốc cho thật đẫy.

               Colin nhăn mày suy nghĩ giây lát. Rồi nó hăng hái nói tiếp.

               - Chà, - nó nói, - mọi người có nhận ra điều gì đi kèm câu chuyện vừa rồi không? Bà ta đã sử dụng
               một thứ phép thuật sai đến nỗi ông ấy phải nện cho. Nếu bà ta sử dụng một phép màu đúng đắn và
               nói năng tử tế, có lẽ ông ấy đã không nốc rượu xả láng đến vậy và ... biết đâu ông ấy chẳng mua
               tặng bà một chiếc mũ mới.

               Colin vừa dứt lời, lão Ben đã cười khùng khục, để lộ vẻ than phục qua đôi mắt già nua bé tí của lão.

               - Cậu là một anh chàng vừa thông minh, vừa có đôi chân thẳng tắp, cậu Colin ạ. Lần tới gặp bà Bess
               Flettleworth tôi sẽ gợi ý cho bà ấy về những gì Phép màu có thể mang lại. Bà ấy chắc sẽ lấy làm
               mừng nếu thí nghiệm khoa học có thể cải tạo được lão Jem nhà bà.

               Từ nãy đến giờ, Dickon cứ đứng mà nghe bài thuyết trình, đôi mắt tròn xoe của nó ánh lên niềm vui
               xen lẫn vẻ tò mò. Hạt dẻ và Vỏ sồi ngồi hai bên vai nó, trong khi một tay nó còn ôm một con thỏ
               trắng tai dài, tay kia gại gại nhẹ vào con vật. Con thỏ cụp đôi tai dài của nó dọc theo thân minh ra
               chiều thích thú lắm.

               - Cậu có cho rằng thí nghiệm sẽ thành công không?

               Colin hỏi Dickon và băn khoăn không biết thằng bé đang nghĩ gì. Nó vẫn thường tự hỏi đâu là những
               điều Dickon đang nghĩ khi thấy Dickon nhìn nó hay một trong các con vật cưng kia với nụ cười rộng
               ngoác vẻ hạnh phúc. Lúc này Dickon cũng đang cười, miệng còn rộng hơn mọi bữa.

               - Vâng, tôi cho rằng vậy, - thằng bé trả lời. – Điều đó sẽ diễn ra, như hạt giống cựa mình dưới ánh
               mặt trời. Đó là điều chắc chắn sẽ đến. Vậy bao giờ ta sẽ bắt đầu?



                                                                                                          152
   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157