Page 48 - Anh Hùng John McCain
P. 48

48                                                                                                                                    Phan Quốc Tuấn



            Bài viết này chẳng thèm khen John Mcain cũng chẳng thèm chê John McCain. Bởi “nhân
            vật” này đã xong vai trò trong mấy chục năm lang thang trên cái thế giới này. “Tốt” hay
            “xấu” vẫn là bài học riêng cho “con người” này. Chẳng qua, đây chỉ là cái cớ để chia xẻ
            cùng những “người” gọi là  “đang sống.” Một loại “cáo tật thị chúng.” Nếu hiểu được ý
            nghĩa bốn chữ này. Không hiểu được bốn chữ này thì hãy xem như không hề đọc chữ
            nào. Tức không thương cũng không ghét. Có gì trong đầu cứ giữ nguyên như vậy, mới
            gọi là trưởng thành. Một hình thức “thượng thủy thôi châu.” Một chữ “châu” mà không
            hiểu làm sao dám luận chuyện anh hùng hay gian hùng đối với kẻ này người khác? Có
            nói leo cũng là nói vuốt đuôi theo người khác. Chứ biết gì mà nhận xét. Cứ thế mà tưởng
            rằng suy này nghĩ nọ. Và cứ thế mà sống trong ảo tưởng cho đến hết đời.

            Mục đích bài viết này dành cho những “con người” còn đang “sống” và biết đọc và hiểu
            tiếng Việt. Biết đọc nhưng không hiểu cũng chẳng có giá trị gì. Bài viết có mục đích nhắc
            cùng người đọc rằng: không nên vội vàng và hời hợt cho là “anh hùng” hay “gian hùng”
            khi có người bảo kẻ đó là “anh hùng” hay “gian hùng.” Dù có nhiều người nói vậy cũng
            chưa hẳn là đúng. Hãy nhìn lại nhân vật Hồ Chí Minh đang được ca tụng, thờ lạy trong
            lịch sử Việt Nam hiện tại thì may ra sẽ rõ.

            Tuy nói vậy, nhưng đối với người không có khả năng tìm hiểu, cùng nhận xét và suy
            luận, họ đành phải tin vào những gì truyền thông đưa ra. Rồi từ đó mà kết luận. Không
            thể khác hơn được.

            Không riêng gì chuyện về John McCain. Tiêu chuẩn “sự thật” của họ chỉ là: “nhiều người
            nói” và “được nói nhiều” là “sự thật.” Với những “con người” này, “sự thật” đơn giản
            như vậy. Chỉ cần ba người báo tin láo, mẹ Tăng Sâm đã tin con trai bà giết người. Huống
            chi hàng chục bài báo, hàng trăm bản tin, liên tục “tuyên” và “truyền” từ ngày này sang
            năm khác, để nhét vào đầu. Muốn không tin cũng khó lòng làm được. Không những vậy,
            phải có can đảm dám chấp nhận mình đã từng nghĩ sai, tin bậy, mới có thể tìm hiểu thêm
            để nhận ra sự thật của vấn đề. Điều này lại càng không dễ dàng, cho những người quen
            thói vỗ ngực cho rằng biết hết, hiểu rõ, mọi điều, dù chỉ qua truyền thông lỏm bỏm. Xét
            lại trường hợp của Hồ Chí Minh hay Phan Bội Châu của Việt Nam thì sẽ rõ.


            Có vài người cho rằng 300 tờ báo Mỹ cùng nói thì phải đúng, phải là sự thật. Họ không
            hề biết những tờ báo này đều do CFR điều khiển. Với cái lối lý luận kiểu làm toán cộng
            Lớp Một này chẳng hóa ra ở Việt Nam cộng sản, trên 600 tờ báo cùng nói thì sự thật phải
            gấp đôi. Sống ở Mỹ, lại đang trong thế kỷ 21, nhưng cái đầu của họ đã bị hư khá nặng.

            Nên tập thói quen cẩn thận tìm hiểu và suy xét cho kỹ càng. Không nên chỉ vì một vài bài
            báo, một vài bản tin mà vội kết luận theo sự hướng dẫn và thao túng của họ. Nếu không
            có thói quen này, cả đởi luôn là nạn nhân của nhồi sọ qua truyền thông báo chí. Tự cho
            mình hay, tự cho mình giỏi, thì cứ tiếp tục sống trong cái ảo giác này cho đến chết. Lúc
            hồn bỏ xác, may ra mới biết cả đời trong suốt mấy chục năm qua, đã “sống” như thế nào.
            Nên nhớ rằng phải có cả “hồn lẫn xác” mới “tạm” gọi “con người.” Thiếu hồn thì chỉ là
   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53