Page 45 - Anh Hùng John McCain
P. 45
Anh Hùng John McCain Và Hàng Không Mẫu Hạm Forrestal 45
vào đâu, phô trương đầy mặt giấy, chẳng có lý lẽ gì mà làm ầm lên, kêu gọi người dân
trong nước để thỏa lòng phá hoại. Đọc lên chẳng thấy một chút giá trị gì. Qua cuộc dân
biến lần này chẳng khác gì ông ấy nắm lấy cổ họng của dân mà giết.” (Phan Chu Trinh
Toàn Tập)
Phan Chu Trinh (1872-1926) cùng Phan Bội Châu (1867-1940) đều là hai người đã chết
từ rất lâu. Có thể nào nói “nghĩa tử là nghĩa tận” được không? Người nào còn tôn thờ
Phan Bội Châu cho rằng ông ta là nhà chí sĩ, nhà cách mạng, người yêu nước, cũng nên
tự suy xét lại điều này. Nếu không, chẳng khác nào những người cộng sản đang tôn thờ
Hồ Chí Minh hiện nay. Vì cả hai đều là đồng bệnh. Chỉ là mỗi người tôn thờ một kẻ khác
nhau.
Trong thời gian 1928-1934 lúc đang ở Tàu, Phan Bội Châu viết cuốn sách hơn 50 trang
gọi là Xã Hội Chủ Nghĩa nhằm ca ngợi Marx và Lenin. Ông kết luận: “Ở trong các nhà
xã hội học, ông (Marx) thật đáng là một vị tiên sư, sở dĩ chúng ta nghiên cứu xã hội chủ
nghĩa, chỉ cần nghiên cứu Mã Khắc Tư (Marx) chủ nghĩa là xong rồi.”
Năm 1921, Phan Bội Châu còn viết bài khảo luận chính trị có tựa đề “Lược Tuyện Liệt
Ninh, Vĩ Nhân Của Nước Nga Đỏ” để ca ngợi Lenin, được đăng trên báo Binh Sự Tạp
Chí, ở Hàng Châu, Tàu . Khi Pháp tha chết, giam lỏng tại căn nhà ở Bến Ngự, Phan Bội
Châu còn trịnh trọng treo hình Mar Marx và Vladimir Lenin trên vách để tôn làm thần
tượng và hàng ngày chiêm ngưỡng. Có thể cho rằng, Phan Bội Châu là người Việt Nam
đầu tiên tôn và thờ Karl Marx và Vladimir Lenin. Ông còn cho rằng Hồ Chí Minh chính
là thánh sống của dân tộc Việt Nam. Sau phong trào Sô Viết Nghệ Tĩnh của cộng sản Hồ
Chí Minh, ông nói:
“Kể cái nghề khoa cử sĩ tử xưa kia tôi cũng có tiếng thật. Dân ta thường có thói trọng
người văn học và gán cho người ta tiếng nọ tiếng kia. Nhưng nếu Nam Đàn có thánh thực
thì chính là ông Hồ Chí Minh chứ chẳng phải ai khác.”
Hóa ra, chính ông Châu họ Phan Bội này là kẻ tôn thờ và “phong thánh” cho Hồ Chí
Minh trước hơn ai cả. Lúc nhờ Tăng Bạt Hổ đưa sang Nhật 1905, Phan Bội Châu mới có
38 tuổi, mà đã ngông cuồng tự vỗ ngực cho rằng anh hùng trong thiên hạ chẳng có ai
ngoài ông và than rằng: “Lương bằng hải khoát thiên trường hận. Sơn thủy vân sơn vụ
thổ sầu.” Nghĩa là trong vùng bể rộng trời cao, không tìm ra được một người cùng chí
lớn, tình cảnh thật đáng buồn. Khi về già, dù chẳng làm nên cơm cháo gì, Phan Bội Châu,
lại còn lớn miệng rằng: “Thiên hồ nhi, đế hồ nhi, khả tích hung trung mai Khổng Mạnh.
Dân như thử, quốc như thử, ninh ư hải ngoại tác Hy Hoàng.” Ý của ông muốn nói, nhìn
lại tiếc cho bao năm tháng dùi mài Khổng Mạnh chỉ mong đem tài sức ra kinh bang tế
thế. Bây giờ nhìn lại dân, nhìn lại nước, thấy đều ngu ngốc như vậy, thà rằng bỏ tất cả
vào trong rừng để làm bạn với Chu Hy, Hoàng Thạch. Khi nói những câu này, Phan Bội
Châu đã quên hẳn Tăng Bạt Hổ, là người từng đỡ đầu, dìu dắt và đem Châu sang Nhật.
Trong khi đó Phan Bội Châu lại ca tụng Karl Marx, Lenin, cùng tên bán nước họ Hồ