Page 43 - Anh Hùng John McCain
P. 43
Anh Hùng John McCain Và Hàng Không Mẫu Hạm Forrestal 43
sẽ không nhận ra và khó lòng chấp nhận thực tế này. Hơn nữa, không ai biết bây giờ
“ông” đang ở đâu, có thể ngay cả chính “ông” cũng không biết được. Bây giờ, bảo rằng
“nó” hay “ông” hay “bà” cũng chẳng có chút giá trị gì. Bởi cũng không phải “nó” cũng
chẳng phải “ông” cũng chẳng phải “bà.” Và “nó” là cái gì cũng không ai biết, ngoài sự ức
đoán của từng người. Hy vọng có người hiểu ra điều này.
Câu “nghĩa tử là nghĩa tận” là câu nói bậy. Hoàn toàn không có giá trị thực tế, chỉ nhằm
bịp thiên hạ. Vậy mà mãi đến nay vẫn còn nhiều người nuốt câu này để chứng tỏ mình là
con người có nhân có nghĩa. Nếu có cũng chỉ là chuyện xích mích lặt vặt cá nhân, kiểu
chửi lộn, hay trộm chó, cướp mèo của hàng xóm. Lúc nó chết, nạn nhân mới nói như vậy,
để xả bỏ những bực mình, hằn học, nuôi trong đầu bấy lâu nay. Chỉ có vậy thôi. Thử gặp
trường hợp nó cướp nhà mình, chặt đầu vợ mình, hãm hiếp con gái mình. Khi nó chết
mình có mở miệng nói nổi câu “nghĩa tử là nghĩa tận” hay không? Có bỏ tiền ra làm ma
chay và đi tụng kinh cầu siêu cho nó đúng 49 ngày hay không?
Đừng có bày đặt lên giọng “nhân nghĩa” ở đây. Chỉ là bịp mình, và bịp người. Hai vợ
chồng từng thề non hẹn biển, từng sống chung cả mấy chục năm, có cả bầy con. Vậy mà
khi nổi khùng kéo nhau ra tòa ly dị, đến lúc nó chết nằm thẳng cẳng còn không thèm trở
lại nhìn mặt. Có mở miệng nói câu “nghĩa tử là nghĩa tận” cũng chỉ là dùng ngôn ngữ để
bịp người. Ở Mỹ, một vụ án mạng đã qua 50, 60 năm, nếu cần vẫn có trát tòa đào mả,
trục xác lên để giảo nghiệm tử thi. Vậy “nghĩa tử là nghĩa tận” ở chỗ nào?
Chỉ vì hận thù John McCain cấm cửa không cho Donald Trump và Sarah Palin, cùng bao
nhiêu người khác không được ló mặt tại đám tang của ông, cũng nói lên việc dù xác có bị
đem chôn thì nỗi hận lòng cũng không hề tận. Có lẽ còn phải mang theo trong nhiều kiếp
sau này. Dù sao, điều này cũng nói lên cái tính thù vặt, nhỏ nhen, và bần tiện, của người
hùng John McCain.
Mà đó là chuyện cá nhân. Đối với các nhân vật cộng đồng, quốc gia, có tác dụng và gây
ảnh hưởng lâu dài, họ chết đã mục xương rả thịt, nhưng tác dụng ảnh hưởng của họ còn
truyền đến nhiều thế hệ về sau. Chỉ có kẻ ngu khờ mới không nhận ra thực tế này. Công
và tội của họ, vẫn phải được tiếp tục moi thật sâu, móc thật kỹ, bất chấp thời gian, nhằm
tìm ra những bài học lịch sử, nhằm cải sửa những cái xấu, hay phát huy những điều hay,
mà trong lúc sinh thời họ đã làm, và còn mãi di hậu đến nhiều thế hệ.
Nếu “chết là hết” thì ma chay, phúng điếu, cúng giỗ, tưởng nhớ làm gì? Nếu “nghĩa tử là
nghĩa tận” thì tại sao đã qua hai ngàn năm vẫn mãi còn ca tụng công nghiệp của Hai Bà
Trưng? Tại sao cả trăm năm còn ca tụng sự can trường, tiết tháo của Nguyễn Tri Phương,
Hoàng Diệu? Tại sao cả ngàn năm vẫn nói đến sự phản bội của Trần Ích Tắc, Lê Chiêu
Thống? Tại sao cả trăm năm rồi vẫn còn nói đến tội ác của Hitler đối với nhân loại, tội ác
của Hồ Chí Minh đối với dân tộc Việt Nam?