Page 44 - Anh Hùng John McCain
P. 44

44                                                                                                                                    Phan Quốc Tuấn



            Nên biết, lịch sử là ghi lại những điều hay dỡ của người đi trước. Và lịch sử vẫn tiếp tục
            moi sâu, móc kỹ, vẫn tiếp tục cập nhật và hiệu chính, để thế hệ tương lai do đó mà theo,
            hoặc do đó mà tránh. Cho nên, không hề có chuyện “nghĩa tử là nghĩa tận.” Nên nhớ
            điều này. Phải hiểu điều này. Không nên tự bịp mình và bịp người qua vài ba câu nói tầm
            xàm. Đây chỉ là một câu bịp của một kẻ tào lao nào đó. Hoàn toàn không có giá trị thực
            tế.

            Không tiếp tục moi sâu, móc kỹ, làm sao sau gần một trăm năm, dân chúng Hoa Kỳ mới
            nhận ra được rằng Abraham Lincoln mới chính là vị tổng thống vĩ đại nhất trong lịch sử
            Hoa Kỳ. Không tiếp tục moi sâu, móc kỹ, làm sao biết được Phan Bội Châu là tên ma cô,
            bịp bợm, vì tham vọng cá nhân mà cam tâm “hãm quốc dân vào chỗ chết.” Lúc chạy sang
            Nhật, khi trốn sang Tàu, mượn sức ngoại bang, lợi dụng sự ngu dốt của người dân Việt
            Nam lúc bấy giờ để “đuổi cọp Pháp cửa trước, rước beo Nhật cửa sau” nhằm thỏa mãn
            tham vọng cá nhân. Một kẻ ngông cuồng ngạo mạn tự vỗ ngực cho rằng cả đất nước Việt
            Nam chỉ có một mình ông là người yêu nước và có chí lớn. Sau ông thì chỉ có: “Hồ Chí
            Minh mới là kẻ anh hùng có khả năng đưa con thuyền Việt Nam đến độc lập, tự do.” Bây
            giờ, qua thực tế người dân Việt Nam mới biết ông Châu họ Phan Bội này dốt và muội đến
            mức nào.

            “Học thuật không rành, thời thế không rõ, tự dối mình gạt người, ngoan cố không đổi,
            lớn lối không ai bì, hãm quốc dân vào đất chết, cam chịu tiếng ác mà không tự biết,
            hiêu hiêu tự cho là người duy nhất yêu quốc dân. Đó là ý kiến và thủ đoạn của Phan Bội
            Châu. Cho nên người không biết ông ấy, thì bảo ông ấy là người hết sức ngu lầm. Chứ
            không hề biết rằng ông ấy lợi dụng cái ngu của quốc dân để khoe cái trí của mình, lợi
            dụng chỗ kém của quốc dân để làm rõ cái hay của mình. Than ôi, từ nay về sau ta mới
            biết cái độc ác của hủ nho. Đến khi thấy được cuốn Vong Quốc Sử do ông ấy viết, điên
            lầm vô lý, tôi mới biết tấm lòng cuồng bạo của ông ấy rốt cuộc vẫn chưa chết. Từ đó về
            sau mỗi ngày ông chỉ gieo cái độc ác, không thôi. Nhưng ông ấy cậy sức làm bậy, sẵn
            lòng giết người, cố chấp theo ý mình, xem mọi người đều không bằng ta. Cho nên việc
            vận động của ông ấy đều dấu kín, rủ rê các kẻ ngu trong dân để lấy tiền. Mà người và
            việc đều không xuất hiện cho nên xét rất khó.  Vả lại, chủ trương của ông ấy, là lợi dụng
            cái ngu của dân, mà thủ đoạn lại mờ ám, cho nên kẻ theo phần nhiều là bọn du đản, thấy
            lợi quên chết. Nói tóm lại, hoặc yêu, hoặc ghét, không yêu không ghét, đều không hiểu
            ông ấy.”

            “Phan Bội Châu là bạn của tôi, cũng lại chính là kẻ địch của tôi. Phan Bội Châu là
            người thiếu học thức, mờ ám về thời thế, khinh người, thích dùng quyền thuật. Ông ấy
            thường nói với tôi: “Cái học trong đời tôi, sở đắc ở Luận Ngữ. Cái học về đức nhân là
            nhiều hơn cả.” Tôi nói đùa: “Cái học của anh hình như sở đắc về Chiến Quốc Sách. Như
            quả anh sở đắc ở Luận Ngữ, thì tôi sợ anh đem nửa bộ ra để giết đồng bào trong nước,
            còn nửa bộ thì để giết chính bản thân anh.” Cho nên ông ấy rất ghét tôi. Những sách của
            Phan Bội Châu viết ra đều là không bệnh mà khóc than, buông lời chửi bới không căn cứ
   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49