Page 312 - TUYỂN TẬP THƠ TÌNH -THƠ. MĂC KHACH-Book
P. 312

Giữa Đời Hư Thực

          MỘT CHÚT VỀ TÌNH THƠ

             Thơ là tiếng lòng vọng lại từ sâu thẳm trong trái tim, một nghệ
          thụât dùng ngôn từ có giá trị đích thực chuyên chở những thăng
          trầm, và dùng Thơ đan lại thành bức tranh lung linh tuyệt mỹ lưu
          lại nơi trần thế:
             “Tạ từ Em! Lòng chết lặng đứng im
             Em nghe chăng hồn chơi vơi thương nhớ” (Tình Tạ Từ)
             “Lòng anh đó ôi sầu muôn kiếp
             ...Uổng một đời chỉ nhớ mãi nhau” (Nhớ Lạ Lùng)
             Thơ là những tuyệt tác bằng trí tuệ, bằng trái tim, khối óc, sự
          cảm nhận sâu lắng trong tâm hồn rồi trang trãi bằng lời Thơ những
          cảm  xúc  xao  xuyến,  bâng  khuâng,  xôn  xao…uyển  chuyển  theo
          từng bước thời gian.
             “Ta về gom lai xôn xao
             Bóng em khoảnh khắc rơi vào hư không …” (Khúc Sầu)
             Thơ thuộc Văn học,có trình độ cao, có niêm luật rất khắc khe
          nhất là Thơ Đường Luật (7 chữ tám câu), rồi đến Thất ngôn Luật
          Thất ngôn, Ngũ ngôn, Song thất Lục Bát, Cổ Phong, thơ 8 chữ….
             Ngoài ra Thơ cũng là một nghệ thuật có cả triết lý làm phong
          phú cho đời sống và tạo nên những cảm hứng kỳ diệu, xao xuyến
          dạt dào với những cảm giác trữ tình lãng mạn, súc tích, rung động,
          lung linh khó tả là những chứng tích, dấu vết đi vào huyền sử, lưu
          mãi  với  thời  gian…có  lúc  lời  thơ  bay  vút  lên  cao  vời  vợi  đầy
          huyễn  hoặc…khi thì thâm  trầm lúc  thì  khúc  chiết  sâu lắng…Có
          lúc, ta quên thân xác đầy tạp niệm, ru hồn vào Thơ, ở đó chỉ có
          mộng  mơ  huyền  ảo,  có  gió  mưa  nũng  nịu,  mây  trời  êm  ả,  với
          những khoảnh khắc tuyệt vời để quên thực tế phũ phàng, niềm đau
          rã rượi…
             Là một Nghệ thuật trong Văn Học, cô đọng rồi tung rãi lên
          không  trung  cùng  với  những  nốt  nhạc  trầm  bỗng,  huyễn  hoặc,
          bàng bạc trên cung đàn, vút cao trong không gian, tựa như những
          chiếc lá xôn xao bay theo từng cơn gió vô tình …
             “Em đi nhạt hết sắc màu
             Không gian buồn bả lệ sầu niềm đau…”
             “…Hỡi người yêu dấu nay vắng bóng
             Nước trở nên buồn nước nhấp nhô…”
             Hay:..MẶC thời gian mờ dần sương hư ảo
                 KHÁCH bâng khuâng thương nhớ suối Đại Ngàn …”

                                       293
   307   308   309   310   311   312   313   314   315   316   317