Page 314 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 314
xe một mình đường đêm như thế này cô tiêu mất, không
thấy hướng đi, biết hướng nào mà về. Em chạy quen rồi
cô. Đúng rồi, đã thuộc đường thì cứ chạy như quán tính.
Đường như đêm, thăm thẳm. Xe vẫn chạy bon bon.
Cậu sinh viên cười tỉnh tươi, vững chãi. Chạy khoảng
một phần ba dặm, vừa thấy căn nhà bưu điện và văn
phòng cứu hỏa bên phải, xe rẽ ngay vào phía trái đường
Penny Lane. Đi chừng một trăm bộ Anh, quẹo trái lần
nữa vào con đường nhỏ Duncan Hill. Đây rồi, thiền
viện Diệu Nhân.
Lác đác những thiền sinh theo con đường dốc đi
bộ vào chánh điện. Giữa mờ mờ ánh trăng, tôi nhận ra
các thiền sinh Mỹ co ro trong những bộ áo jacket-quần
tây, khăn quàng, găng tay, giày thể thao. Thiền sinh
người Việt khoác áo tràng lam, bên ngoài khoác thêm
áo ấm.
Đêm sương lạnh. Mặt trăng tròn treo lặng lẽ
không xa trên đỉnh đầu. Tôi lặng ngắm bức tranh thiền
Diệu Nhân. Giữa những đồi thông chập chùng lộ ra vài
khu nhà lác đác hoang sơ. Lạ thật, đứng giữa sân thiền
viện trong bóng đêm rét buốt, tôi không hề cảm thấy
lạnh giá, mà lòng vui. Yên ổn. Cảm giác tỉnh thức vỗ
về thật ấm áp. Đêm như ngày. Thế giới nhỏ lại quanh
tôi. Hiền hòa. Thân thiện. Nhìn ánh trăng tỏa sáng bên
triền dốc, mấy câu thơ chợt lay động trong trí nhớ.
309