Page 317 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 317

vuông nhỏ để trên chân, tay phải đặt dưới tay trái nằm
          trên, hay ngược lại, hai ngón tay cái chạm nhau.  Ni sư
          Thuần Chánh bước rất êm, đi kiểm tra từng người.  Hai
          dãy  thẳng  tắp,  tất  cả  thiền  sinh  quay  vào  trong,  mỗi

          người đối mặt với vách ván Thiền đường.
                 Tiếng chuông bắt đầu gióng lên.  Leng keng, leng
          keng … Âm thanh rung lên giữa không gian trong trẻo
          như lời reo của suối từ đầu nguồn rót về, chuyển gần, rõ
          hơn, rồi đi vào tai, thấm liền qua tâm.  Sư cô Thuần Tĩnh
          điều khiển buổi tọa thiền.  Cô niệm danh hiệu đức Bổn
          Sư  Thích  Ca.    Chậm  và  đều.    NamMo  Sakya  MuNi
          Buddha.  Tất cả thiền sinh lập lại cùng niệm lớn danh

          hiệu của Đức Phật.  Ba lần như thế.  Tất cả trở lại yên
          tĩnh.  Sư cô hô thiền.  Thong thả.  Khoan thai.
                 We – respectfully – and – silently –  practice –
          sitting – meditation.  The still – radiant – mind – is as
          – large – as space For thousands – of lifetimes –  the

          mind has – neither – arisen – nor ceased.  If there is –
          no arising –  then – how can – there be – ceasing?
                 . . . – . . .
                 Từng tiếng, từng tiếng.  Mỗi tiếng rải đều giữa
          khoảng  không yên  ắng như không hề  có một thoáng
          lung lay.   Giọng sư cô trầm bổng, nhẹ êm, đi qua tai,
          qua thính giác, rồi tự nhiên vào thẳng vùng tánh giác.
          Thiền sinh thầm nhận biết.  Nghe-chỉ-biết-nghe.  Bài hô

          thiền chấm dứt.  Thở đều.  Mắt khép nhẹ.  Theo dõi hơi
          thở.  Tỉnh thức.  Hít vào nhẹ và sâu.  Thờ ra chậm và
          dài.  Vọng đến thì buông.  Hôn trầm thì mở mắt nhìn
          quanh, rồi khép lại.  Mở sáng mắt tâm, nhắm mắt trần.



                                                                312
   312   313   314   315   316   317   318   319   320   321   322