Page 321 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 321
Sau buổi pháp thoại, một số thiền sinh ra về, số
còn lại đi vào hậu liêu hàn huyên thăm hỏi quý sư cô và
được quý cô mời ăn một tô phở chay ấm lòng.
Ni sư Thuần Chánh khoan thai, vui vẻ tiếp
chuyện với các thiền sinh. Đứng bên quầy bếp, cô kể
chuyện vui của cô những ngày đầu mới vào đời tu sĩ.
Có một lần đang cùng đi Thiền hành cùng với tăng đoàn
cô bị trượt chân té nhào nằm giữa đất, không đau nhưng
mắc cỡ vô cùng. Đi Thiền hành thì mỗi người đều giữ
thân và tâm trong chánh niệm, ai cũng bước như mình
nhưng có ai trượt đâu, tại sao mình lại trượt? Cô cười
và nhắc lại “cô mắc cỡ quá sức”! Tôi nói, thưa cô, chỉ
có cái trượt trong tâm mới đáng lo. Cái trượt trong tâm
có thể xô ngã và đẩy mình đi về đâu không biết. Nhưng
biết được đó là cái trượt trong tâm mình, tức là đã tỉnh
thức, phải không thưa cô? Cô đồng ý với nụ cười hiền
hòa. Dưới ánh đèn vàng tỏa nhẹ trong căn bếp tinh
tươm, tôi lắng nghe chuyện kể, có dịp trao đổi vài suy
316