Page 419 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 419
Đúng như Ngọc Ngà đã nói, tôi luôn bằng an…
và luôn thấy mình được sự che chở mỗi lần vướng vào
cuộc chiến sinh tử đạn thù, và thoát ra khỏi kiếp nạn
trong đường tơ kẽ tóc….!
Ngày đó tôi là người lính phong sương áo trận
giầy sô, mang bụi đỏ theo bước chân hoang trên quốc lộ
20, tới gần cổng trường Trung học Lê Lợi, chợt áo dài
nữ sinh như bướm trắng tràn ra khỏi cổng trường với
tiếng nói cười ngây thơ líu lo, bình thản và thánh thiện
của một trường tỉnh lẻ cao nguyên Di Linh.
Tôi dừng lại ngó vào cổng trường, vui lây với
những kỷ niệm tràn về của thời cắp sách ,và thầm đọc
câu thơ ngẫu hứng, trong khi mắt tôi chạy theo dáng
người con gái có mái tóc thề đen huyền phủ ngang lưng,
với chiếc nón bài thơ che ngang đôi mắt no tròn, tôi biết
cô bé đang cười với nhóm bạn, e ấp bước qua sóng mắt
tôi, và cái giết lòng trai lính là chút da thịt nõn nà, hờ
hững, ngọt lịm, đỏng đảnh lộ theo đường xẻ tà áo hai
bên bám lấy eo nàng.
Tôi chợt tình nguyện bước theo xa xa để nhìn
những vạt áo bay trong nắng chiều đường bụi đỏ.
-“Hết rồi…! Bóng dáng xuân xưa
Áo em đã khuất nẻo đưa đường về
Bây chừ gió bụi sơn khê
Hỏi ai có nhớ lời thề trong mưa…!
Tôi bỗng bật cười lớn khi nhớ lại hai câu thơ của
thi sĩ Hàn Mạc Tử, và nhớ tới Diễm Diễm, cô bé răng
khểnh, tóc thề óng ả ngày nào đã xa trong tuổi học
trò…
414