Page 297 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 297
Quê Hương và Nỗi Nhớ
loại thú rừng, một gram mật nai giá 46 đô la, kể cũng hơi đau
cái bóp đựng tiền!
Điều tôi hơi ngạc nhiên là cùng một con phố mà bên
phải hai chợ sát nhau, đối diện bên trái cũng có hai chợ sát
nhau, họ chủ yếu là bán trái cây, rau quả xanh và đồ hộp, nho
ở đây một lbs giá 99cents, củ cải 3 lbs giá 1:20 đô la, cam 5
lbs giá 1:50 đô la xem ra cũng tương tự như ở L.A. Chúng
tôi qua đường Grant ave ghé I tal tea.leaf thưởng thức trà
tàu. Vừa bước vào tiệm chúng tôi choáng ngợp khi thấy đủ
loại trà, đủ loại bình trà, chén trà cổ xưa, ngay giữa tiệm là
quầy hàng cho khách thử trà, nhân viên ở đây họ biểu diễn
cách thức pha trà, uống trà, rồi hướng dẫn khách cách thưởng
thức trà.. Thế mới biết uống trà là cả một nghệ thuật, cả một
hứng thú tao nhã trong đời.
Viết đến đây tự nhiên tôi lại liên tưởng đến những
con người xã hội chủ nghĩa Việt Nam (Cái xã hội mà: Ở đâu
cũng có người hùng, ở đâu cũng có kẻ khùng kẻ điên) họ
uống trà bất kể giờ giấc, một bình trà nóng, một điếu cày
thuốc lào, đủ để muôn năm nhớ ơn bác Hồ rồi!
Tôi còn nhớ những ngày đầu bọn cướp nước vào thống
trị miền Nam, bọn chúng ngồi xổm kiểu nước lụt ngay trên
salon của nhà tôi, uống trà mạn sen Mẹ tôi mời chúng, mặt
thằng nào thằng ấy hất lên 45 độ, vênh váo nói láo:
-Trà này sao sánh được bằng trà của chúng tôi uống
hàng ngày, uống có mùi là dở rồi!
Ồ hóa ra trà theo chúng chẳng có mùi vị gì mới ngon
sao? Cha chả chào thua chúng luôn!
Rời tiệm trà, chúng tôi như bị cuốn hút theo đoàn