Page 295 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 295
Quê Hương và Nỗi Nhớ
Khoảng hơn 8 giờ sáng thì các con các cháu lục đục thức
giấc, rồi tất cả kéo nhau sang nhà của chú thím chồng cháu
Tố Hảo để ăn sáng, “gia đình bác Tám” gồm: Tôi và vợ tôi,
hai con gái, hai con rể, năm cháu nhỏ, và …một chú chó tên
Charlie, ,,, Đông quá! Nên phải đi hai xe van mới đủ chỗ
ngồi.
Cũng xin nói thêm về chú chó con này …Vợ chồng cháu
Tố Hảo đã xin được Charlie vào dịp vừa qua khi về L.A thăm
chúng tôi, chủ nhân cho thêm cả một cái chuồng chó đẹp
lắm, nhưng vì xe không đủ chỗ mang chuồng chó về
Sacramento được, nên đành phải để lại nhà tôi, hy vọng kỳ
tới sẽ thu xếp chỗ để có thể mang về được.
Charlie rất khôn, ngoan ngoãn, nhưng hay dỗi hờn…Là
loại chó nuôi trong nhà, nên vừa mang về nhà là vợ chồng
cháu Tố Hảo phải tốn tiền để theo học một khóa học cách
nuôi chó, cháu Tố Hảo gần gũi Charlie nhiều nhất, nên răn
dạy cũng nhiều nhất, vì áp dụng kỷ luật như nhà binh, nên
Charlie nhiều lúc “làm nư” hờn dỗi…, nhưng công tác quan
trọng nhất là cho chó đi vệ sinh và ăn uống tắm rửa lại là
chồng của Tố Hảo, ba cháu nhỏ, rất thích chó, nhưng chỉ chơi
độ một vài phút là “đường ai nấy đi” liền!
Gia đình cháuTố Hảo đi chơi đâu cũng đều cho Charlie
đi theo, những nơi chó không được vào thì chó bị “bất đắc
dĩ” ngồi trong xe chờ đợi, cũng vì “buồn hiu hắt” như vậy
nên mỗi lúc như thế, chó đều “lặng lẽ khóc một mình”, nhìn
những hạt nước mắt long lanh trên khoé mắt ai trông thấy
cũng thương thương làm sao!
Sau khi ăn sáng với món bún riêu cua, đặc sệt mùi vị
“Bắc kỳ di cư” xong, “gia đình bác Tám” lên xe đi San